Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 273: Di Tích Cầu Vãng Sinh (1)

Chỉ chốc lát sau, Ngu Hạo đã càn quét hết tất cả các góc cạnh một lần.
“Mười hai nghìn viên!”
Ngu Hạo kích động, Tần Đế trước đây chỉ bởi vì một viên kết tinh tiềm năng mà đã bị ả đàn bà Đế Khâm Na Tịch này hại chết.
Nhưng hiện giờ, thứ đáng sợ này, chính mình lại có hơn một vạn viên.
Có thể tăng chỉ số tiềm năng cho hơn một vạn thần văn giả của Thương Vương cổ tộc, đến lúc đó, cả vũ trụ đều phải quỳ dưới chân mình.
Không cần Đế Khâm Na Tịch tiếp tục dẫn đường, Ngu Hạo đã lật ngược tất cả tòa kiến trúc bên trong thành nhỏ này một lần.
Cuối cùng lại thu được hơn mấy nghìn viên kết tinh tiềm năng, Ngu Hạo vui vẻ đến mức màu xanh trên người càng đậm.
...
Cố Trường Khanh và Hoàng Đế phân biệt dẫn theo đám Trương Hổ và Thao Thiết, chậm rãi tìm kiếm.
Nhưng mà thu hoạch rất ít.
Cố Trường Khanh lại gặp được một thần văn giả hắc ám, sau khi dễ dàng giết chết thì vẫn không thể thu thập được manh mối có ích.
Cố Trường Khanh chỉ có thể tùy tay bóp chết.
Thời gian ba ngày, ngoại trừ vài tòa thành đổ nát và hoang nguyên vô tận ra, Cố Trường Khanh và Hoàng Đế không thu hoạch được gì.
Ngay cả thần văn giả hắc ám cũng không còn lộ mặt.
Ngày thứ tư, Cố Trường Khanh đang vừa bay vừa không ngừng tản ra thần niệm tra xét thì bỗng nhiên ngừng lại.
Trương Hổ đi theo ổn định thân hình hỏi: “Lão đại, làm sao vậy?”
Cố Trường Khanh không nói gì, tùy tay lấy ra từ không gian giới tử hai cái chuông đồng.
Đúng là hai cái chuông đồng mà hắn và Hoàng Đế tìm được trong tháp cổ.
Hai cái chuông đồng ra khỏi không gian giới tử giống như sống lại, bay về một phương hướng.
Chẳng lẽ là có vật gì đó đang dẫn dắt chúng nó.
Cùng lúc đó, trong bầu trời truyền đến một thanh âm điện tử không có cảm xúc gì.
“Thu thập hoàn thành tín vật, ti dích cầu Vãng Sinh đã mở, mời chư vị đi theo tín vật tới di tích.”
Giờ phút này, từ bên trong một tòa cổ tháp trên sa mạc, cung chủ Hạo Nguyệt học cung và Hạo Dương học cung: Thiên Nguyệt Thiên Thường và Thiên Nguyệt Thiên Tang vẻ mặt mờ mịt ra khỏi cổ tháp.
Trước mặt hai người bọn họ là một cái chuông đồng đang bay về phía trước.
Mà trên một khe núi, Ẩn Ngục Tà Hoàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ở dưới chân gã là thi thể vô số Tinh Không hung thú chồng chất như núi.
Ẩn Ngục Tà Hoàng búng tay một cái, tất cả thi thể Tinh Không hung thú đều hóa thành tro bụi, cả tòa núi sáng lên ánh sáng từ những mảnh nhỏ của thần văn lực.
“Yêu Cơ!”
Gã gọi một tiếng, một con ly miêu chín đuôi từ sau gã đi ra, mở ra cái miệng lớn hút một cái, tất cả lực lượng thần văn đã bị hút vào trong miệng nó.
Ẩn Ngục Tà Hoàng gật đầu, đang chuẩn bị đi tới địa điểm tiếp theo thì đột nhiên, trong đế giáp màu xám bạc của gã có một cái chuông đồng bay ra, chậm rãi bay về phương xa.
Trên bầu trời cũng vang lên tiếng nói điện tử kia.
“Di tích cầu Vãng Sinh?”
Ẩn Ngục Tà Hoàng nghi ngờ quay đầu, nhìn về phía Cửu Vĩ Ly Miêu phía sau.
Người sau vô cùng nhân tính hóa gật đầu, sau đó nhảy lên vai Tà Hoàng.
Tất cả thần văn giả tiến vào Vũ Trụ chi thành đều nghe được thanh âm này.
Di tích đại diện cho cơ duyên, thần văn giả tới Vũ Trụ chi thành không phải là vì cơ duyên sao?
Chỉ là giết hung thú cũng đã khiến cho bọn họ có được lợi ích cực lớn.
Hiện tại lại có di tích hiện thế, các thần văn giả lập tức điên cuồng tìm kiếm manh mối về di tích.
Rất nhanh, có thần văn giả phát hiện tung tích của Ẩn Ngục Tà Hoàng.
Chuông đồng đang không nhanh không chậm bay trước người gã, giống như nói cho tất cả mọi người, tín vật của di tích chính là chuông đồng.
Cùng lúc đó, Thiên Nguyệt Thiên Thường và Thiên Nguyệt Thiên Tang cũng bị các thần văn giả phát hiện, hơn nữa đi theo.
Vô số ánh mắt như hổ rình mồi, giống như sói đói thị huyết từ rất xa nhìn chằm chằm phía sau hai người, chờ đợi cơ hội bổ tới bất cứ lúc nào, cướp đoạt cơ duyên khó có được.
Chỉ vài ngày chém giết vô số Tinh Không hung thú, đã có lượng lớn thần văn giả chết đi.
Nhưng mà, thần văn giả không chết, tất cả đều mạnh hơn.
Ở nơi mà tiềm thức của bọn họ không chú ý, ý chí linh hồn của bọn họ đang chậm rãi bị xâm nhập.
Thiên Nguyệt Thiên Thường và Thiên Nguyệt Thiên Tang tuy rằng không phải cường giả mạnh nhất, nhưng cũng không phải là người mà thần văn giả bình thường có thể trêu chọc.
Nhưng hiện tại hai người có thể cảm nhận được vô số ánh mắt ngày càng tràn ngập tính xâm lược.
Tình huống này trước đây không thể nào xuất hiện.
Ngược lại là một hàng người Cố Trường Khanh, bởi vì tiến vào trước, lại bằng thực lực nghiền áp mà một đường tung hoành.
Các thần văn giả đều bị bọn họ quăng ở rất xa phía sau, chỉ có một vài Tinh Không hung thú không có mắt, sau khi bị quét sạch thì chỉ lưu lại một mảnh nhỏ thần văn lực trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận