Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 275: “Bản Lĩnh” Của Đế Khâm Na Tịch

“Chủ thành thứ nhất của Vũ Trụ chi thành?”
“Thì ra là thế, xem ra cơ duyên lớn ở sau cây cầu này!”
“May mà không có rời đi, nếu không đã bỏ lỡ rồi!”
Các thần văn giả nhìn mười hai cự trụ trên cây cầu, nhất thời lâm vào trầm tư.
Chỉ là uy áp phát ra mà đã mạnh như vậy, vậy thì đồ đằng thần thú có phải càng đáng sợ không.
Cố Trường Khanh cười lạnh nhìn đám thần văn giả do dự không quyết.
“Mỗi người một cái.”
Cố Trường Khanh phân phó.
Cố Trường Khanh, Hoàng Đế, Hắc Long, Trương Hổ, Triệu Phong, Ngô Duệ, Thích Ngọc Na, Chu Tước, Hầu Vương, Thao Thiết, tổng cộng có mười người.
Nhưng có mười hai cái cự trụ, còn lại hai cái, đi đâu tìm?
Cố Trường Khanh hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua đám thần văn giả.
Chẳng lẽ phải chọn hai người từ trong đám bọn họ ra?
“Cố Trường Khanh, trả mạng cháu ta lại đây!”
Một tiếng thét dài vang vọng từ phương xa truyền đến.
Vô số nhánh cây sắc bén như gió lớn, như lôi điện mà phóng về phía Cố Trường Khanh.
Dọc theo đường đi, những thần văn giả không kịp trốn tránh đều bị xuyên thủng cơ thể, trong nháy mắt đã bị hút khô, hóa thành tro bụi.
Xa xa, một thụ nhân thân cao mấy vạn trượng màu xanh lá đang chậm rãi đi tới.
Mỗi một bước, hoang nguyên dưới chân đều lưu lại dấu chân thật lớn.
Mỗi một bước, đều mang theo gió lốc và lôi đình vô tận.
Tán cây màu xanh biếc trên đỉnh đầu cao chọc trời, vô số cành lá che lấp mặt trời điên cuồng mọc ra, giống như cắn nuốt cả không trung.
“Đây là cái quỷ gì?”
Vẻ mặt Trương Hổ mờ mịt mà nhìn quái vật đang chậm rãi đi tới từ xa.
“Thương Vương cổ tộc, ta còn chưa tìm ngươi, ngươi lại dám tự mình đưa đến cửa!”
Cố Trường Khanh không giận mà còn vui mừng.
Đồng thời hắn tản ra thần niệm, bắt đầu tìm kiếm tung tích Đế Khâm Na Tịch ở xung quanh.
. . .
Trước cầu Vãng Sinh, thụ nhân thật lớn đội trời đạp đất, giống như cụ trụ chống trời.
Cành lá trên đầu thụ nhân đã bám vào cầu Vãng Sinh, tạo thành một ngọn núi nhỏ.
Không gian lúc này giống như trở thành thiên địa thuộc về một mình thụ nhân.
“Đây là quái vật gì, bộ dạng xấu như vậy! Dọa chết ta!”
“Thần văn giả dùng cây làm vũ khí? Đã thế lại còn có cái đầu xanh mượt nữa chứ!”
Mặc dù có vô số người bị nó đâm chết, nhưng mà những thần văn giả còn lại vẫn rất khinh thường cái thụ nhân này.
Đặc biệt là thụ nhân này còn xanh như vậy, xanh đến nỗi che trời lấp đất. (màu xanh ở TQ ý chỉ bị cắm sừng, người bị cắm sừng hay bị gọi là đội mũ xanh).
Không cần Cố Trường Khanh ra tay, tay đấm số một Trương Hổ đã mặc vào Ma Vương đế giáp, một quyền có ma khí to lớn đánh về phía nhánh cây.
Rắc!
Rễ cây bị đánh cho sụp đổ, một quyền dày đặc ma khí thế không thể đỡ đánh về phía thụ nhân.
Một quả cầu năng lượng màu xanh biếc tràn ngập sinh cơ được ngưng tụ trước ngực thụ nhân, ánh sáng càng ngày càng lấp lánh.
“Mẹ nó, ngươi cùng người khác đánh nhau, hấp thu sinh mệnh lực của ta làm cái gì?”
“Đê tiện vô sỉ, mọi người mau rời đi, cái cây này đang ăn cắp sinh cơ của chúng ta!”
“Không ổn! Không ra được! Ai biết lai lịch của cái cây này!”
“Vừa rồi không phải Cố Tinh chủ nói rồi sao, Thương Vương cổ tộc!”
“Ngu Hạo, thứ này là Ngu Hạo!”
Những thần văn giả có chút hiểu biết với Thương Vương cổ tộc lập tức chửi ầm lên.
Quanh phạm vi mười vạn trượng xung quanh thụ nhân, một lĩnh vực vô hình, vô thanh vô tức bao phủ lên trên nhóm thần văn giả.
Bất tri bất giác, sinh mệnh lực đã cuồn cuộn chảy ra không ngừng từ trong cơ thể bọn họ, rót vào trong cơ thể của thụ nhân.
Hiện tại lại cưỡng chế hấp thu trắng trợn như vậy, đây chính là trộm cướp không thể nghi ngờ!
Một quyền ma khí của Trương Hổ, mắt thấy sắp đánh trúng Ngu Hạo.
Quang cầu tràn ngập sinh mệnh lực bắn thẳng ra ngoài, sinh cơ xua tan đi ma khí trùng trùng, mạnh mẽ đánh tan ma khí chi quyền, lại đánh úp về phía Cố Trường Khanh.
“Phá cho ta!”
Trương Hổ trợn tròn mắt, rít gào một tiếng, thân như sao băng phóng về phía thụ nhân.
Từng mảng không gian bị rạn nứt dao động ở phía sau hắn mãnh liệt dâng lên.
Oanh!
Trương Hổ và quang cầu màu xanh biếc đụng vào nhau, không gian chấn động, dư âm quét ra tứ phương.
Những thần văn giả ở gần đó đều bay ngược ra ngoài, một số ít thần văn giả có thực lực mạnh mẽ cũng khó khăn ổn định thân hình.
Trương Hổ đứng giữa không trung, một quyền vừa rồi đánh vào trên quang cầu, nhìn thế nào cũng là hành vi của mãng phu.
Nhưng Trương Hổ cũng không phải người lỗ mãng, mà là y có đủ tự tin với thực lực của bản thân.
Ngu Hạo ở hình thái đại thụ tất nhiên rất mạnh, nhưng còn không đạt đến được trình độ khiến Trương Hổ cảm thấy khó lòng địch lại.
Chẳng qua là cái hình thái này có chút dọa người, cũng không phải rất mạnh.
Thế nhưng sau khi va chạm, Trương Hổ cảnh giác mà dừng lại.
“Lão đại, thứ quỷ này có chút cổ quái.”
Trương Hổ truyền âm nói.
“Hổ Tử, ngươi quay về trước, xem lão có thể đùa giỡn ra được cái gì.”
Tra xét một phen cũng không phát hiện tung tích của Đế Khâm Na Tịch, Cố Trường Khanh có chút thất vọng.
Kỹ nữ này không biết lại đang trốn ở nơi nào.
Nhưng Cố Trường Khanh tin tưởng, lúc này bà ta ở ngay gần đây, hơn nữa nhất định đang nhìn mình chằm chằm.
Nếu không phải có áo choàng che đậy hơi thở kia, bà ta đã sớm chết một vạn lần.
Cố Trường Khanh nhìn về phía Ngu Hạo, lần trước giao phong thông qua trùng động, lấy việc Ngu Hạo chạy trốn mà chấm dứt.
Nhưng mà lần này lão lại dám phô trương thanh thế cứng đối cứng với mình.
Nếu không phải bị điên, vậy chính là đã có chỗ dựa.
Lão dựa vào cái gì?
Cố Trường Khanh lập tức nghĩ tới Đế Khâm Na Tịch, khẳng định là ả đàn bà này ở sau lưng giở trò quỷ.
Lại nói, Cố Trường Khanh thật đúng là rất bội phục năng lực mê hoặc lòng người của ả đàn bà ấy.
Sinh linh bị bà ta mê hoặc chết trong tay Cố Trường Khanh, chính hắn cũng không nhớ rõ có bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận