Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 277: Theo Ta Phá Trụ!

“Xem ra ngươi rất nhàn nhã.”
Bên tai thụ nhân bỗng nhiên truyền tới thanh âm chế giễu.
Ngay sau đó, một quyền bằng xương cực lớn mạnh mẽ đánh thẳng vào trên mặt lão.
Ô…
Thụ nhân bất ngờ không kịp đề phòng, thân hình che trời lấp đất bay ngược ra ngoài, kéo lê ra một vệt dài nghìn trượng trên hoang nguyên sa mạc.
“Sao có thể! Lão tổ sao có thể bị một quyền đánh bay!”
“Đây nhất định là ảo giác, hiện giờ lão tổ là vô địch! Đúng, không sai, các ngươi cảm nhận một chút, lão tổ không hề bị thương!”
“Chút lực đạo đó chẳng qua chỉ là gãi ngứa cho lão tổ, lão tổ tức giận rồi!”
Khặc…
Ngu Hạo ở trạng thái thụ nhân chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất.
“Ngươi đã chọc giận ta!”
Thanh âm già nua nặng nề vang lên từ trong miệng thụ nhân.
“Sau đó thì sao?”
Thân hình Cố Trường Khanh chợt lóe, hư ảnh Tử Thần trên đỉnh đầu hiện lên.
Bá!
Không trung bị nứt ra một cái khe, vô số nhánh cây từ bầu trời hạ xuống.
Bá!
Liêm đao Tử Thần liên tục chém đứt những nhánh cây và lá cây che lấp bầu trời, để lộ ra ánh sáng của trời sao.
“Ha ha ha, lão tổ vô địch, thật sự cười chết ta rồi, lão tổ các ngươi sắp bị cạo trọc đến nơi rồi!”
Trương Hổ cười điên cuồng, đáp lại y là vô số ánh mắt thù hận của Thương Vương cổ tộc.
Hắc Long bị xiềng xích màu xanh quấn lấy phiền không chịu nổi, nó thét dài một tiếng bay lên không trung, hàng vạn xiềng xích nháy mắt căng ra, gắt gao khóa chặt Hắc Long.
Ba!
Ba!
Hàng nghìn thanh âm xiềng xích đứt gãy vang lên.
Phốc!
Mấy nghìn cường giả Thương Vương cổ tộc bị phản phệ trọng thương, phun ra máu tươi màu xanh biếc.
Xiềng xích khống chế đã mất, Hắc Long hưng phấn xuyên qua tầng mây, sấm chớp mưa rào cuốn quanh. Ngay sau đó, long tức khiến cho tất cả cường giả Thương Vương cổ tộc lạnh run từ trên trời giáng xuống.
“Lão tổ, cứu ta!”
Trong phút chốc, những đại thụ che trời mọc ra từ sa mạc trên hoang nguyên nháy mắt héo rũ, sinh cơ lực màu xanh biếc lại cuồn cuộn không ngừng tụ về phía thụ nhân.
Những cường giả Thương Vương cổ tộc này cũng đều biến mất tại chỗ.
Một ngụm long tức đánh vào khoảng không, nhưng lại thiêu đốt cả rừng rậm đang héo rũ, cả hoang nguyên chìm trong liệt hỏa.
Phanh!
Liêm đao Tử Thần từ bầu trời chém xuống, hình thể khổng lồ của thụ nhân tránh cũng không thể tránh, trên thân cây vươn ra hai cánh tay, trong giây phút sinh tử, song chưởng chắp vào nhau kẹp chặt lấy lưỡi đao sắc bén của liêm đao.
Lực lượng cực lớn làm cho thụ nhân không thể ngăn cản, ầm ầm quỳ xuống đất, hoang nguyên giống như đã trải qua một trận động đất cực lớn, vô số đá vụn bay tán loạn, từng dãy núi loại nhỏ theo nhau sụp đổ.
Uy lực của một lần chém này, Ngu Hạo chỉ có thể khó khăn ngăn cản.
Nhìn thấy trên đỉnh đầu lại có một liêm đao Tử Thần đang chém tới, trên mặt Ngu Hạo lộ vẻ sợ hãi.
“Thật sự cho rằng ả đàn bà Đế Khâm Na Tịch kia có lòng tốt như vậy? Chẳng lẽ bà ta không nói cho ngươi tác dụng phụ của kết tinh tiềm năng sao?”
Vẻ mặt Cố Trường Khanh lạnh nhạt, nhìn lão ta giống như nhìn một gốc cỏ dại sắp chết.
Chẳng qua thần văn trên người lão lại khiến Cố Trường Khanh có chút hứng thú.
Dùng nó để khai phá những tinh vực hoang vu thì chính là một năng lực khá có ích.
“Kỹ nữ thối tha, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Tuy rằng không rõ Đế Khâm Na Tịch rốt cuộc che giấu điều gì với mình, nhưng giờ khắc này bản thân mình thất bại thảm hại chính là chứng minh tốt nhất.
“Còn chưa nhìn rõ sự thật sao? Ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội không tha cho bà ta sao?”
Ấn ký màu xám trên tay Cố Trường Khanh sáng lên, Hắc Long thuận thế cuốn lên cơ thể của thụ nhân, khiến lão không thể động đậy.
“Trả mạng cho muội muội ta!”
Trong không trung phát ra một tiếng quát lạnh, ánh sáng mặt trời gay gắt và ánh trăng sáng cùng nhau chiếu rọi, lực thái âm và thái dương dung hợp, vô số điểm sáng màu xám trắng như hạt ngọc trút xuống.
“Ồ?”
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Bản thân giết nhiều muội muội như vậy, ai biết muội muội ngươi là kẻ nào!
Lợi dụng kẽ hở này, thụ nhân do Ngu Hạo biến thành chìm vào ngây dại, cơ thể bị Hắc Long nháy mắt cắn nát.
“Lại để lão chạy!”
Cố Trường Khanh có chút ngoài ý muốn, lần trước giao phong trong trùng động, Ngu Hạo đã dùng thủ đoạn mà chính mình không biết để chạy trốn.
Hôm nay lại ở ngay trước mặt mình giở trò kim thiền thoát xác.
Không thể không nói, thần văn giả có được lực sinh cơ, bản lĩnh chạy trốn cũng là hạng nhất.
Chẳng qua!
Trong không trung, hai người mặc Nhật Nguyệt đế giáp tựa hồ không hề phát hiện, vốn định thực hiện kế hoạch quấy nhiễu Cố Trường Khanh một chút để cứu Ngu Hạo, sau đó liên hợp lại để giết Cố Trường Khanh đã thất bại.
Bọn họ cũng không còn bất cứ cơ hội nào để tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Trên bầu trời, Minh Thần giáng lâm, vạn vật bị hủy diệt.
Ánh mặt trời và ánh trăng ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, đã bị lực lượng Minh Thần bao phủ, sau đó lập tức tiêu tán trong không trung.
“Cung chủ Hạo Nguyệt học cung và Hạo Dương học cung cứ như vậy mà không còn rồi?”
“Dù gì cũng là cường giả lâu đời, vậy mà không chịu nổi một kích như thế, thật sự là hữu danh vô thực.”
“Nói vậy cũng không đúng, thật sự là do Cố Tinh chủ quá mạnh!”
“Ta nghe nói là con gái của Thiên Nguyệt Thiên Dương chọc vào Cố Tinh chủ cho nên mới bị giết, hơn nữa Cố Tinh chủ đã tha cho người của Hạo Tuyết học cung, không ngờ ca ca tỷ tỷ của bà ta lại muốn báo thù Cố Tinh chủ.”
Chỉ chốc lát, tộc trưởng của Thương Vương cổ tộc đào tẩu, hai cung chủ của thần văn học cung thân tử đạo tiêu.
Mà Cố Trường Khanh bên này tựa như còn chưa xuất ra bao nhiêu lực.
Các thần văn giả ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, lại nhìn về phía cầu Vãng Sinh gần trong gang tấc.
Cầu Vãng Sinh, rốt cuộc là đi nghênh đón một cuộc sống mới, hay là đi tìm chết, các thần văn giả lâm vào trầm tư.
“Lên cầu!”
Cố Trường Khanh ra lệnh một tiếng, Hoàng Đế đi đầu, đám người Trương Hổ đi theo, mười tia sáng bay về phía mười cái cự trụ.
Ngoài cầu Vãng Sinh, hồi lâu cũng không có thần văn giả nào dám theo sau.
Giọng nói của Cố Trường Khanh bỗng nhiên truyền ra từ cầu Vãng Sinh.
“Hai người tới, theo ta phá trụ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận