Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 279: Tàn Ảnh Còn Sót Lại, Trò Chuyện Với Người Thừa Kế (1)

Cố Trường Khanh đi ở phía trước, phía sau là đám người Hoàng Đế.
Ẩn Ngục Tà Hoàng và Cực Đạo Chí Tôn do dự một chút, cũng đi theo phía sau Cố Trường Khanh đi vào.
Từ xa, Cửu Sắc Yêu Cơ nhìn Triều Ca thành, trong mắt nổi lên một tầng sương mù, qua rất lâu sau, tựa như đã hạ quyết tâm, cô ta hóa thành tia sáng đi theo sau Ẩn Ngục Tà Hoàng.
Chậm bước trong Triều Ca thành, Cố Trường Khanh cảm nhận được tất cả bên trong thành thị.
Nơi này được bảo tồn đến hoàn toàn không tổn hao gì, không hề bị Tinh Không hung thú phá hư.
Hẳn là do làn sương mù này che lấp đi khí tức tồn tại của thành thị, ngay cả Cố Trường Khanh cũng không có biện pháp tìm được Triều Ca thành từ bên trong sương mù, huống chi là những Tinh Không hung thú tựa hồ không hề có linh trí kia.
Đám người Hoàng Đế và Trương Hổ đã tách ra, đi tra xét các góc của thành thị.
Thân hình Cố Trường Khanh vừa động, đã đi vào trung tâm Triều Ca thành.
Ngẩng đầu, hắn muốn nhìn một chút xem ký hiệu hình con mắt kia rốt cuộc có bí mật gì.
. . .
Ở trung tâm Triều Ca thành là một bệ đá bình thường.
So sánh với những kiến trúc cao ngất xa hoa xung quanh, lại nhìn bệ đá cao chín mươi chín bậc này thì trông có vẻ không hợp mắt.
Trên bệ đá lưu lại vết tích của năm tháng, thậm chí rất nhiều chỗ đều đã tổn hại trong năm tháng dài đằng đẵng, hẳn là lúc trước khi xây dựng không có được tài liệu tốt gì, chỉ dùng loại đá bình thường nhất.
Có thể bảo tồn đến nay đã xem là may mắn.
Đối với lai lịch của bệ đá, Cố Trường Khanh không hề cảm thấy hứng thú.
Bay đến bên dưới ký hiệu hình con mắt, Cố Trường Khanh vừa chuẩn bị thăm dò bằng thần niệm thì xung quanh bệ đá đã nổi lên những làn sương mù màu xám.
Không đợi Cố Trường Khanh phản ứng lại, hắn đã xuất hiện trong một không gian loại nhỏ.
“Đây là?”
Cố Trường Khanh sửng sốt, có thể trong lúc hắn không kịp phản ứng mà thu hắn vào một không gian khác.
Loại tình huống này là lần đầu tiên.
Cố Trường Khanh kích hoạt quỷ văn theo bản năng, hư ảnh Cốt Đế hiện lên, chuẩn bị phòng ngự bất cứ lúc nào.
Quả nhiên, một hơi thở âm lãnh truyền tới từ phía sau Cố Trường Khanh.
Đinh!
Một tàn ảnh cầm trong tay lưỡi dao sắc bén đâm vào thân kiếm màu xám của Cốt Đế.
Một kích không trúng, tàn ảnh trốn vào hư không.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Vẫn là tàn ảnh đó, vẫn là mùi vị đó, đây đúng là tàn ảnh tại tầng thứ ba của cổ tháp trên hoang nguyên mà Cố Trường Khanh gặp được.
Chỉ là lần này, lực đạo của tàn ảnh tựa như mạnh hơn rất nhiều.
Vừa nghĩ thế, Cố Trường Khanh đã thông suốt được huyền bí trong đó.
Dựa theo miêu tả của Hoàng Đế, tàn ảnh mà ông ta và mình gặp được đều có cùng hình dạng và thói quen công kích, nhưng thực lực không giống nhau.
Như vậy rất có khả năng, bốn chuông đồng trong bốn tòa tháp, tàn ảnh trong tháp đều từ cùng một chủ thể phân ra rồi ra ngoài.
Hiện tại là bốn tàn ảnh hợp nhất, cho nên lại càng mạnh hơn nhiều.
Trước đó ở trong tháp hắn đã thăm dò thói quen công kích của tàn ảnh, lần này tuyệt đối sẽ không để tàn ảnh dễ dàng chuồn mất.
Có lẽ trên người tàn ảnh sẽ có được thu hoạch gì đó không tưởng tượng nổi.
Trong không gian nổi lên từng đợt dao động, đỉnh đầu Cố Trường Khanh, liêm đao Tử Thần mạnh mẽ chém tới vị trí không gian đang dao động.
Tàn ảnh trong hư không vừa mới hiện thân, liêm đao Tử Thần đã chém tới.
Bất ngờ không kịp đề phòng, tàn ảnh hốt hoảng rút kiếm ngăn cản, lại bị liêm đao dễ dàng chém đứt lợi kiếm.
Một tiếng hét thảm vang lên, tàn ảnh tiêu tán tại chỗ.
Nhưng mà, không gian vốn nên biến mất lại vẫn như trước không có tổn hại gì.
Chuyện này khiến Cố Trường Khanh cũng có chút đau đầu.
Quy tắc không gian trong Vũ Trụ chi thành, dọc theo đường đi hắn vẫn luôn muốn tìm hiểu.
Nhưng cho tới tận khi vào không gian này, Cố Trường Khanh vẫn không thể nắm rõ được quy tắc không gian ở đây.
Vậy thì hiện tại nên làm sao để ra ngoài?
Ngay tại lúc Cố Trường Khanh lâm vào trầm tư, không gian lại dao động.
Liêm đao Tử Thần trên đỉnh đầu ngay lập tức chém qua đó.
Đinh!
Thanh âm binh khí va chạm nhau vang lên.
Cố Trường Khanh nâng mắt, nhìn thấy bóng người đang ở trong hư không, nói: “Cuối cùng cũng xuất hiện chân thân.”
Thân ảnh kia lơ lửng trong không trung, tay cầm kiếm ngăn cản công kích của liêm đao Tử Thần, trên mặt mang theo nụ cười không quá tự nhiên.
“Xin chào, người thừa kế.”
Vừa nói xong, ánh mắt Cố Trường Khanh nheo lại.
Hắn nhớ tới trong tòa tháp ở hoang nguyên, tàn ảnh cũng nói như vậy.
Hiện giờ gặp được bản thể của tàn ảnh, câu đầu tiên của bản thể lại là câu này.
“Ta biết ngươi có rất nhiều câu hỏi, nhưng xin lỗi, ta biết được cũng không nhiều.”
Bản thể của tàn ảnh nghiêm túc nói.
“Ngươi… rốt cuộc là cái gì? Vì sao ta không cảm ứng được dấu hiệu sinh mệnh của ngươi?”
Trong nháy mắt khi Cố Trường Khanh nhìn thấy bản thể của tàn ảnh thì đã cảm nhận được dị thường.
Tuy rằng vẻ ngoài của nó giống hệt với nhân loại, cả dáng người, thậm chí cũng dùng cùng loại ngôn ngữ.
Nhưng trên người nó không hề có dấu hiệu sinh mệnh.
“Ta?”
Trên mặt bản thể của tàn ảnh lộ ra vẻ mặt hài hước, nhìn thế nào cũng thấy không quá tự nhiên.
“Ta chỉ là một linh thể được chế tạo ra mà thôi.”
Bản thể của tàn ảnh muốn khiến mình lộ ra một vẻ mặt bi thương, nhưng làm thế nào cũng không biểu đạt ra được ý tứ như vậy.
“Mục đích ngươi được chế tạo ra là gì?”
Cố Trường Khanh tiếp tục hỏi.
“Người thừa kế thật là tàn khốc, bao nhiêu triệu năm rồi? Một trăm? Năm trăm? Thật sự quá lâu quá lâu rồi, lâu đến nỗi chính ta cũng quên mất sứ mệnh của ta là gì.”
Bản thể của tàn ảnh yếu ớt nói.
“Hãy nói trọng điểm đi!”
Cố Trường Khanh nhắc nhở nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận