Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 285: Tác Dụng Phụ Của Kết Tinh Tiềm Năng? Tự Mình Biến Mình Thành Trò Cười Năm Xưa!

Trong hoang mạc.
Một người phụ nữ dáng người đẫy đà đi ở phía trước, áo choàng trên người cũng không che nổi dáng người nổi bật.
Không ngừng có Tinh Không hung thú từ trên bầu trời mở ra cái miệng máu lớn đánh về phía bà ta.
Không sợ hãi chút nào, bà ta nâng tay thi triển thần thông, giết sạch toàn bộ Tinh Không hung thú phóng tới.
Các mảnh vỡ thần văn lực phiêu đãng trên hoang nguyên, tay bà ta vung lên, thu tất cả mảnh nhỏ thần văn lực vào tay, hấp thu hầu như không còn.
“Ta phải trở nên mạnh hơn!”
Giờ phút này, cặp mắt bà ta làm lòng người khiếp sợ, bên trong có thêm một tia tà ác.
Xa xa truyền đến dao động đáng sợ của thần văn lực.
Bà ta ngẩng đầu liếc nhìn một cái, sắc mặt đại biến.
Đứng dậy muốn bay đi, nhưng không ngờ bốn phía bỗng nhiên chui ra vô số đại thụ, nhánh cây giống như móng vuốt và bàn tay người chộp về phía bà ta.
Bà ta không thể không trốn trái trốn phải, sợ bị nhánh cây bắt được.
“Đồ vô dụng, vậy mà lại không chịu nổi một kích!”
“Ta hữu dụng hay vô dụng không nói, lúc khai chiến ngươi chạy rất nhanh đấy, Đế Khâm Na Tịch!”
Từ một thân cây bên cạnh, nhánh cây của Ngu Hạo điên cuồng chui từ dưới đất lên.
“Dù sao cũng là lão tổ của Thương Vương cổ tộc, bản lĩnh chạy trốn đúng là lợi hại.”
Đế Khâm Na Tịch cười lạnh nói.
“So với ngươi thì vẫn không bằng!”
Ngu Hạo ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Đế Khâm Na Tịch, trong lòng đã tính toán làm sao để biến bà ta thành loại phân bón tốt nhất.
“Ngươi là tới hỏi tội ta sao?”
Đế Khâm Na Tịch không nhìn tới ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Ngu Hạo, hỏi ngược lại.
Ngu Hạo ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ngươi khuyến khích ta đối đầu với Cố Trường Khanh, nhưng ngươi lại lừa ta, kết tinh tiềm năng rốt cuộc có tác dụng phụ gì? Vì sao ngươi không nói cho ta biết?”
Đế Khâm Na Tịch buồn bực trong lòng, kết tinh tiềm năng có tác dụng phụ ư? Làm sao bà ta biết được!
Nhưng ngay lập tức bà ta nhớ tới Tần Đế, người đàn ông bị bà ta lừa dối kia.
Cho dù kẻ này có là loại xum xoe, não yêu đương. (ý chỉ Tần Đế trong đầu toàn yêu đương).
Nhưng vô luận là thực lực, hay là năng lực, ở cả vũ trụ này đều là tồn tại hiếm có.
Năm đó Tần Đế có được một viên kết tinh tiềm năng, nhưng vẫn luôn không sử dụng.
Còn dẫn tới bị tổn hại tính mạng, Đế Khâm Na Tịch không dưới một lần cười nhạo Tần Đế có đồ tốt mà không biết dùng.
Nhưng bà ta lại không biết kết tinh tiềm năng có tác dụng phụ.
Nếu thật sự là vậy thì xem ra tất cả những gì bà ta làm năm đó đều trở thành chuyện cười.
“Ngươi tưởng là gì? Chẳng lẽ giữa chúng ta còn có chuyện gì khác để nói?”
Ngu Hạo cũng không sốt ruột, hiện giờ bắt Đế Khâm Na Tịch chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
“Chúng ta có thể làm một kế hoạch mới, lợi dụng thần văn lực của những hung thú lưu lại trong Vũ Trụ chi thành này, rất nhanh có thể bồi dưỡng ra tộc nhân càng mạnh.”
Đế Khâm Na Tịch cấp tốc suy nghĩ, trên mặt lại mang theo mỉm cười ấm áp như gió xuân.
“Không có ngươi, ta vẫn có thể săn giết càng nhiều Tinh Không hung thú!”
Vẻ mặt Ngu Hạo bình tĩnh, không hề bị lay động.
Thấy Ngu Hạo không có động tĩnh gì, ánh mắt Đế Khâm Na Tịch hoảng hốt.
Bà ta đổi thành bộ dáng nghe lời thần phục, Đế Khâm Na Tịch chậm rãi quỳ một gối với Ngu Hạo.
Trong nháy mắt khi cúi đầu kia, trên người Đế Khâm Na Tịch có ánh sáng màu lam nhạt lóe lên, thân thể bà ta dần trở nên hư ảo.
Ngay lúc bà ta sắp biến mất, khóe miệng còn mang theo tươi cười đắc ý khoe khoang mà nhìn về phía Ngu Hạo.
Ngu Hạo giễu cợt nhìn bà ta, giống như nhìn một tên hề đang nỗ lực biểu diễn.
“Không ổn!”
Tâm thần Đế Khâm Na Tịch chấn động.
Phốc!
Một ngụm máu tươi từ miệng bà ta phun ra, thân ảnh hư ảo lần nữa biến thành chân thật.
Trước ngực bà ta, một mầm cây non phá ngực mà ra.
Quỳ rạp xuống đất, Đế Khâm Na Tịch không thể tin được vào mắt mình.
“Rốt cuộc là lúc nào, trong thân thể của ta lại có một hạt mầm mống! Sao ta lại không biết!”
Đế Khâm Na Tịch hồi tưởng lại, nhưng làm sao cũng không tìm ra được manh mối gì.
“Ngươi cho là khoác cái áo choàng kia thì ta sẽ không tìm ra ngươi? Ngươi cho rằng vì sao ta chưa bao giờ hạn chế hành động của ngươi?”
Ngu Hạo giống như một kẻ chiến thắng, nhìn Đế Khâm Na Tịch thê thảm, vẻ mặt lạnh như băng.
“Ngu Hạo, đừng tưởng ngươi đã thắng, nếu phải liều mạng cá chết lưới rách, ta cũng phải khiến ngươi trả một cái giá thảm thiết!”
Biết được mình không thể dễ dàng thoát thân, Đế Khâm Na Tịch lau đi máu tươi ở khóe miệng.
Vận chuyển thần văn lực, khiến cây non mọc ra từ ngực hóa thành tro.
Ngu Hạo cũng không ngăn cản, tùy ý để bà ta giãy chết.
Sửa sang lại đầu tóc, Đế Khâm Na Tịch đứng dậy, không hề sợ hãi mà nhìn Ngu Hạo.
“Cá chết lưới rách, ngươi lấy đâu ra năng lực đó?”
Thấy Đế Khâm Na Tịch đã hồi phục, lại nhớ tới sự đáng sợ của ả đàn bà này, Ngu Hạo vẫn có chút không nhịn được hỏi.
“Ngươi có thể tại lúc ta không biết mà để lại trên người ta một cây giống, ngươi đoán xem ta ở trên bản thể Thương Vương cổ tinh của ngươi nhiều ngày như vậy, ta đã để lại cái gì?”
Giọng nói của Đế Khâm Na Tịch thản nhiên, giống như đang nói tới một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Ngu Hạo nhíu mày, vội vàng nội thị tình huống của Thương Vương cổ tinh.
Chỉ là tra xét một phen cũng không phát hiện cái gì đặc biệt.
Vào lúc lão chuẩn bị chấm dứt xem xét thì lại chú ý tới, vốn dĩ cổ tinh ban đầu xanh biếc, giờ phút này vậy mà lại hơi toát ra những làn sương mù màu tím đen.
Đó là thứ chưa từng có ở Thương Vương cổ tinh.
Thần niệm thăm dò tới gần sương mù màu tím, Ngu Hạo lập tức cảm nhận được thần niệm của mình đau nhức khủng khiếp không thôi.
“Đó là thứ gì?”
Ngu Hạo phục hồi tinh thần lại, nổi giận đùng đùng bắt lấy Đế Khâm Na Tịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận