Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 290: Người Xây Dựng Triều Ca Thành, Mũi Tên Dính Máu Bí Ẩn (2)

Cố Trường Khanh nâng tay, mũi tên treo trên tường rơi vào tay hắn.
Trên mặt Cố Trường Khanh lộ vẻ khác thường, thật không ngờ chỉ một mũi tên không hề bắt mắt chút nào, lại nặng đến vạn quân (quân là đơn vị trọng lượng ngày xưa, 1 quân = 30 cân).
Rốt cuộc là dùng chất liệu gì làm ra, Cố Trường Khanh tra xét một lần, phát hiện ra một điều làm hắn giật mình.
Một mũi tên thoạt nhìn vô cùng bình thường, vậy mà thần văn lực lại không có hiệu quả với nó.
Hoặc là nói, trên một ý nghĩa nào đó, mũi tên không coi thần văn lực là gì.
Phát hiện này khiến Cố Trường Khanh cảm thấy sau lưng có chút phát lạnh.
Hệ thống lực lượng của cả vũ trụ đều vây quanh thần văn lực, hiện tại vậy mà có một thứ có thể bất chấp được thần văn lực xuất hiện trước mặt mình.
Cố Trường Khanh thúc giục quỷ văn, chung cực áo giáp phụ thể.
Hắn cầm mũi tên đâm vào cánh tay mình.
Sát!
Mũi tên không biết được làm từ chất liệu gì, vậy mà đâm rách được đế giáp của hắn!
Tuy rằng chỉ là hơi phá ra được một chút, nhưng lại khiến Cố Trường Khanh rơi vào trầm tư.
Hắn không hề dùng thêm thần văn lực vào mũi tên, chỉ dùng lực của tự thân hắn, vậy mà có thể đâm nát quỷ văn đế giáp.
Phải biết rằng, hiện giờ cả vũ trụ không có sinh linh nào có thể làm được, nhưng một cái mũi tên bình thường không có gì đặc biệt này lại có thể làm được.
Sự xuất hiện của mũi tên tựa như một người phá hỏng quy tắc, hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Cố Trường Khanh.
Càng khiến hắn cảm thấy khó hiểu chính là, vì sao thứ đáng sợ này lại bị vứt ở một nơi không thu hút gì như thế.
Cái mũi tên này rốt cuộc có ẩn chứa cố sự gì?
Cố Trường Khanh thu hồi mũi tên, bí mật chưa biết thì cần phải tiếp tục tìm kiếm, nhưng như hiện tại, mũi tên này có thể coi như là một kiện sát khí đáng sợ đầu tiên mà Cố Trường Khanh có được.
Nó sẽ là khắc tinh của tất cả thần văn giả.
Ngoài ra, trên mũi tên này, Cố Trường Khanh cũng cảm nhận được một hơi thở quen thuộc.
Khí tức đó đến từ Côn Luân.
...
Ngoài cầu Vãng Sinh.
Một mình Hoàng Đế đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể xông qua.
Vô số thần văn giả sau khi thấy không có cách nào tiến vào Triều Ca thành, đều lựa chọn yên lặng rời đi.
Còn lại một vài kẻ chưa từ bỏ ý định, ẩn nấp ở không trung phía xa xa, muốn đợi xem có sự chuyển biến gì không.
...
Trên một thành thị phế tích cổ xưa.
Vô số Tinh Không hung thú đang chần chừ vòng quanh thành thị, dùng cặp mắt hung bạo tàn nhẫn mà nhìn xuống tòa thành.
Nhưng lại không có một con nào dám can đảm tới gần rìa thành thị.
Tựa như trong thành thị có thứ gì đó khiến cho bọn chúng sợ hãi.
Rống!
Xa xa truyền đến tiếng gầm giận dữ.
Sau đó, cuồng phong cùng một mùi tanh tưởi truyền đến.
Một con hung thú có hình dạng như thằn lằn cao ngất trong mây, từng bước từng bước đi về phía tòa thành.
Mỗi một bước, hoang nguyên bên ngoài thành thị đều giống như gặp phải động đất.
Những hung thu nhỏ yếu không kịp trốn tránh, bị móng vuốt của thằn lằn dẫm trên mặt đất, trực tiếp biến thành thịt nát.
Mang theo cái đuôi nhọn quét ngang qua, vô số hung thú đều biến thành mảnh vỡ thần văn lực, nhiều như sao trên trời.
Hình thể cực lớn khiến cho nó rất nhanh đã từ phía xa đi tới bên ngoài thành thị.
Ngao!
Một ngọn lửa màu đen từ miệng nó mạnh mẽ phun ra, bắn thẳng về phía thành thị.
“Thằn lằn, chết!”
Lúc này, đột nhiên từ phía xa trên hoang nguyên truyền tới một giọng nói âm trầm.
Sương mù màu xám trắng từ thành thị tản ra, Tinh Không hung thú thấy thế thì chạy trốn tứ phía.
Một vài Tinh Không hung thú chạy hơi chậm một chút, bị sương trắng lây nhiễm, lập tức bị đông cứng ngay tại chỗ.
Phanh!
Hoa băng mềm mại sáng lạn rơi xuống, trên hoang nguyên, Tinh Không hung thú bị hóa thành những tảng băng lập tức vỡ nát thành băng vụn.
Hình thể của thằn lằn quá khổng lồ, cho nên sương trắng chỉ mới lan tràn được tới trên phần đùi của nó.
Sự rét lạnh tới tận xương cốt khiến cho ngọn lửa màu đen từ trong miệng nó phải rời bỏ mục tiêu, chuyển hướng phun lên bầu trời.
Vô số Tinh Không hung thú bị đốt trụi từ trên trời rơi xuống, đập xuống đất hóa thành thịt vụn.
Ngay sau đó, thằn lằn hoàn toàn bị đóng băng, trở thành một tảng băng cực lớn đứng sừng sững trong trời đất.
Răng rắc!
Tảng băng ầm ầm sụp đổ, hóa thành một luồng thần văn lực hùng hậu, bị hút về phía thanh âm vừa rồi truyền tới.
. . .
Trên hoang nguyên hiện giờ đã là băng thiên tuyết địa, giống như động thiên tiên cảnh.
Kỳ thực, cẩn thận nhìn lại cũng có vô tận tử khí tràn ngập, giống như mở ra cánh cửa địa ngục, nơi nơi đều là u hồn tứ tán.
Khi Tinh Không hung thú hoành hành, ít nhất còn có một chút sinh khí.
Mà hiện giờ, cái gì cũng không còn.
Một lốc xoáy màu xám trắng ngưng tụ trên không trung của phế tích, trên hoang nguyên, những mảnh vỡ thần văn lực lưu lại bị hút vào đó, theo lốc xoáy hướng về trung tâm của thành thị.
Tại trung tâm của thành thị có một tế đàn cổ xưa.
Ở chính giữa tế đàn, Đế Khâm Na Tịch đang lơ lửng trong không trung.
Những mảnh vỡ thần văn lực do lốc xoáy hấp thu đang không ngừng rót vào cơ thể bà ta.
Ánh sáng đủ màu không ngừng hiện lên bên ngoài cơ thể.
Nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện, thần quang trên người bà ta lại có hắc khí nổi lên.
Một lúc lâu sau, hoang nguyên dần dần khôi phục bình thường.
Dấu vết từng có do Tinh Không hung thú tàn sát đã không còn.
Giống như tất cả đều chưa từng xảy ra.
Trên tế đàn, Đế Khâm Na Tịch từ từ tỉnh lại.
“Ta làm sao vậy? Lực lượng trên người ta…”
Cảm nhận được thần văn lực mạnh mẽ toát ra trên người, hai mắt Đế Khâm Na Tịch sáng rực lên.
“Bàn tay to lớn trong trùng động là của ai?”
Bà ta chỉ nhớ rõ mình được một bàn tay to lớn cứu, sau đó đã mất đi ý thức.
Nhưng hiện tại, bà ta lại cảm nhận được mình trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Thần văn lực sinh sôi không ngừng, cảm giác này khiến bà ta không khỏi lâm vào trầm mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận