Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 292: Tội Nhân Chi Mộ, Tô Ly Là Ai? (1)

Ra khỏi Triều Ca thành, trên đất không còn là hoang nguyên và sa mạc nữa.
Cố Trường Khanh có thể cảm nhận được sinh cơ trong không khí.
Nhưng mà phi hành rất lâu, ngay cả một con Tinh Không hung thú cũng không nhìn thấy.
Nơi tầm mắt có thể nhìn thấy đều chỉ là những làn sương trắng mông lung.
Trong thần niệm của Cố Trường Khanh, ngoại trừ Triều Ca thành đã có quyền khống chế trong tay thì không thể cảm ứng được bất cứ khí tức của thành thị nào khác.
Tất cả chuyện này khiến cho con đường phía trước trở nên càng thêm thần bí kỳ lạ.
. . .
Ban đêm.
Trên bầu trời, tinh hà ở phía xa tản mát ra u quang.
Bốn phía hoang nguyên, sương mù kéo dài.
Có gió thổi đến, lại không thổi được sương mù.
Cố Trường Khanh dừng chân trong gió, suy nghĩ về quy tắc không gian trong Vũ Trụ chi thành.
Hôm trước, sau khi giao thủ với cường giả mạnh mẽ thần bí đã cứu Đế Khâm Na Tịch, hắn càng ngày càng cảm thấy bị không gian này áp chế, thực lực giảm rất nhiều.
Đột nhiên, phía xa của hoang nguyên truyền tới dao động nhẹ.
Cố Trường Khanh nhíu mày, thần niệm lập tức tra xét tới đó.
Cửu Sắc Yêu Cơ nằm trên mặt đất đột nhiên đứng lên.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào phương xa, nơi truyền tới dao động.
Đột nhiên, cô ta phóng người lên, bay về phía xa.
“Ngươi đi đâu!”
Ẩn Ngục Tà Hoàng vốn đang khoanh chân ngồi, hấp thu kết tinh thần văn lực mà Cố Trường Khanh cho gã, thấy thế không khỏi hỏi.
Bởi vì Cửu Sắc Yêu Cơ có quan hệ với Lam Tinh, hơn nữa gã cũng không coi Lam Tinh là kẻ thù.
Cố Trường Khanh cũng không keo kiệt mà cho gã một chút lợi ích.
Chỉ là những kết tinh thần văn lực này cũng đủ để gã tăng 2000 điểm chỉ số tiềm năng.
Nhưng mà lại không hề có tác dụng phụ.
Nhờ Cố Trường Khanh giải thích, Ẩn Ngục Tà Hoàng cũng thấy may mắn vì tuy rằng mình có giết vô số Tinh Không hung thú.
Nhưng mà tất cả mảnh vỡ thần văn lực pha tạp đều bị Cửu Sắc Yêu Cơ hấp thu, gã không hề hấp thu chút nào.
Nhưng sau khi Cố Trường Khanh tra xét Cửu Sắc Yêu Cơ một phen.
Lại không hề phát hiện Cửu Sắc Yêu Cơ hấp thu mảnh vỡ thần văn lực có gì dị thường.
L9527 gọi cô ta là thiên ma ngoại vực, có lẽ cùng chuyện này có liên quan.
“Không cần ngăn cản, đi theo là được.”
Cố Trường Khanh ngăn Ẩn Ngục Tà Hoàng đứng dậy muốn đuổi theo.
Đoàn người chậm rãi đi theo sau Cửu Sắc Yêu Cơ, vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Suốt một đêm, tiếng dao động truyền tới từ xa ngày càng rõ ràng.
Tốc độ của Cửu Sắc Yêu Cơ cũng càng lúc càng nhanh.
Vào lúc hừng đông, đoàn người cuối cùng cũng đi vào một di tích cổ.
Một tấm bia đá đứng sừng sững trong hoang nguyên, sau tấm bia đá là một ngôi mộ bằng đá bình thường.
Cửu Sắc Yêu Cơ quỳ gối trước bia mộ, tựa hồ đã hôn mê.
Mấy người Cố Trường Khanh đáp xuống chỗ bia mộ.
Ngẩng đầu nhìn, bia mộ chỉ dùng thần kim thạch màu đen điêu khắc mà thành.
Mặt trên có khắc hai chữ to: Tội nhân.
Cố Trường Khanh để thần niệm dò xét.
Giết!
Một tiếng quát lạnh vang lên trong thức hải Cố Trường Khanh.
Ngay sau đó là những tiếng động phô thiên cái địa, xơ xác tiêu điều tràn ngập thức hải Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh giống như bị thương nặng mà lùi về sau hai bước, ổn định thần hồn.
“Lão đại!”
“Tinh đế bệ hạ!”
“Cố Tinh chủ!”
Đám người Trương Hổ, Hoàng Đế và Ẩn Ngục Tà Hoàng chấn động.
Phải biết rằng cả vũ trụ đều không có một ai có thể khiến Cố Trường Khanh lui về sau nửa bước.
Nhưng chỉ liếc nhìn bia một một cái lại có thể khiến hắn lùi về sau hai bước.
“Không sao.”
Cố Trường Khanh ổn định cơ thể, hoảng sợ trong lòng.
Nhưng mà tiếng động kia cũng không có tạo thành thương tổn mang tính thực chất cho Cố Trường Khanh.
Đó chỉ là thanh âm vô số người rống giận.
Cố Trường Khanh có thể cảm nhận được tức giận ngập trời trong đó.
Liên tưởng đến hai chữ “tội nhân” được khắc trên bia mộ.
Chẳng lẽ bên trong mộ đá mai táng hạng người tội ác tày trời?
Nếu không, sao đã cách nhiều năm như vậy rồi mà sự phẫn nộ còn sót lại trong bia đá vẫn chưa hề tiêu tan.
Mà tất cả, lại có quan hệ gì với Cửu Sắc Yêu Cơ?
Vù!
Một tiếng dao động lại vang lên, đúng là ngôi mộ đá phía sau tấm bia.
Từ mộ bia truyền tới lực áp chế, ý đồ xua tan đi tiếng dao động do ngôi mộ đá phát ra.
Nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản dao động khuếch tán.
Vẫn có vài tiếng động nhỏ truyền ra ngoài.
Thần niệm của Cố Trường Khanh vừa động, nhạy bén bắt giữ được thanh âm đứt quãng truyền tới từ trong tiếng giao động.
“Tô… Ly…”
Cố Trường Khanh nhìn về phía mộ đá, trong đầu không ngừng nhớ lại những truyền thuyết mình biết rõ.
Nhưng không có ghi chép gì về Tô Ly.
Thứ trong mộ đá có thể truyền tới dao động, còn mang theo thanh âm, chẳng lẽ là thứ bên trong mộ đá vẫn còn sống?
Ẩn Ngục Tà Hoàng bỗng nhiên mở miệng nói: “Tấm bia đá này, hình như ta đã nhìn thấy trong sách cổ của tộc ta!”
Cố Trường Khanh nhìn về phía gã.
Ẩn Ngục Tà Hoàng nói tiếp: “Đó là thứ tộc ta từng đời truyền xuống, trong sách cổ ghi lại, nguồn gốc của tộc ta có liên quan tới tấm bia đá này.”
“Vì thế, tộc ta trải qua vô số năm tháng, thậm chí tìm hơn nửa vũ trụ, nhưng vẫn không tìm được tấm bia đá này.”
“Không ngờ nó lại ở bên trong Vũ Trụ chi thành.”
Cố Trường Khanh hỏi: “Cái tên Tô Ly kia, trong tộc ngươi có ghi chép không?”
Ẩn Ngục Tà Hoàng nhớ lại một chút, lắc đầu đáp: “Ta chưa từng nghe nói qua, có điều…”
Dừng một chút, Ẩn Ngục Tà Hoàng tiếp tục nói: “Hình như trong lúc vô tình Yêu Cơ có từng nhắc tới, cô ấy họ Tô…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận