Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 293: Tội Nhân Chi Mộ, Tô Ly Là Ai? (2)

Cố Trường Khanh nhìn Cửu Sắc Yêu Cơ hôn mê, trong lòng đã có chút suy đoán.
Giữa thiên ma ngoại vực mà Nhân tộc có lẽ từng xảy ra một vài câu chuyện khá là máu chó.
Loại khả năng này, nhìn trạng thái hiện tại của Cửu Sắc Yêu Cơ, Cố Trường Khanh thấy suy đoán của mình cũng đúng được tám chín phần mười.
Sau lưng, Thái Cực Đồ hiện, lực âm dương bao phủ mộ bia.
Ngăn cách mộ bia phát ra uy áp.
Cửu Sắc Yêu Cơ chậm rãi tỉnh lại.
Một bộ phận uy áp do mộ bia phát ra cũng tập trung trên cơ thể cô ta.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cô ta hôn mê trước bia mộ.
Sau khi tỉnh lại, Cửu Sắc Yêu Cơ sợ hãi nhìn bia mộ trước mắt.
Tựa như hồi tưởng lại ký ức nào đó khiến cô ta không muốn nhớ lại.
Không còn uy áp của bia mộ, dao động từ ngôi mộ đá truyền ra càng tăng lên.
Mọi người ở đấy đều có thể nghe được rõ ràng thanh âm truyền ra trong tiếng dao động.
“Tô Ly!”
Chín cái đuôi phía sau Cửu Sắc Yêu Cơ lại huyễn hóa ra.
Thân thể không tự chủ được mà đi về phía mộ đá.
“Yêu nghiệt lớn mật, dám can đảm quấy nhiễu đất của tộc ta, chịu chết đi!”
Trên bia mộ, một luồng uy áp đáng sợ phát ra, dẫn theo vô số đạo thanh mang, từ ngoài cửu thiên như lưu tinh rơi xuống, bắn thẳng tới chỗ Cửu Sắc Yêu Cơ.
Uy thế khủng bố ép cho mấy người Trương Hổ không thể không thúc giục thần văn ngăn cản.
Mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Phải biết rằng, ngay tại vài ngày trước, bọn họ đã thông qua hấp thu kết tinh thần văn lực, chỉ số tiềm năng đột phá cánh cửa hai vạn điểm.
Mà cấp bậc thần văn cũng đã tới cấp chín mươi chín.
Dù vậy, chỉ dưới uy áp của một tấm bia đá, vậy mà cần phải cố sức chống cự.
Cố Trường Khanh có chút ngoài ý muốn.
Phải biết rằng, mở ra Thái Cực Đồ, dùng lực âm dương áp chế uy áp của bia mộ, dưới cảnh giới Siêu Thoát chính là vô cùng thuận lợi.
Nhưng mà uy áp vừa phát ra từ bia mộ kia, lực âm dương lại không thể áp chế.
Cố Trường Khanh không dùng toàn lực chỉ là một phần, nhưng cũng chứng minh được thứ trong bia mộ kia đáng sợ thế nào.
“Cố Tinh chủ, mong hãy ra tay cứu cô ấy!”
Ẩn Ngục Tà Hoàng liều mạng thúc giục thần văn đối kháng với uy áp từ bia mộ, đã không còn dư sức để giúp Cửu Sắc Yêu Cơ ngăn cản thanh mang tới từ cửu thiên.
Vẻ mặt Cố Trường Khanh lạnh lùng.
Vút vút vút!
Vài thanh Phạt Thiên chi nhận từ trong tay hắn ném ra.
Trên bầu trời, Phạt Thiên chi nhận và thanh mang va chạm vào nhau.
Ánh sáng xanh chợt rút đi, bụi mù cuốn lên tứ tán.
Dư âm nhấc lên mưa gió, trong thoáng chốc, vô số khe nứt không gian nhỏ hình thành, cắn nuốt thần văn lực tản mạn ở xung quanh.
“Hả?”
Trên mộ bia truyền tới thanh âm kinh ngạc và nghi hoặc, tựa như có chút bất ngờ khi Cố Trường Khanh có thể thoải mái tiếp được công kích của mình.
“Tiền bối, mời xuất hiện đi!”
Cố Trường Khanh nheo mắt, sự cường đại của đối phương có chút vượt khỏi dự liệu của hắn.
. . .
Trên bầu trời của hoang nguyên, khe nứt không gian cuốn theo sấm chớp sinh ra do thần thông đụng nhau vừa rồi đang chậm rãi bình ổn lại.
Cố Trường Khanh cũng đợi bia mộ đáp lại.
Cho đến khi trên không trung gió êm sóng lặng không còn gợn sóng.
Trong bia mộ lại truyền ra thanh âm.
“Đã bao nhiêu năm rồi?”
Thanh âm đang hỏi, cũng là đang nhớ lại.
Cố Trường Khanh nghĩ một chút, trả lời: “Khoảng cách lần trước Vũ Trụ chi thành mở ra đã khoảng tỷ năm.”
Nghe được câu trả lời của Cố Trường Khanh, bia mộ lại lâm vào trầm mặc.
Một lát sau, một làn khói nhạt chậm rãi bay ra từ trong bia mộ.
Trước mặt Cố Trường Khanh ngưng tụ thành một lão giả mặc thanh sam râu tóc bạc trắng.
Phát hiện Cố Trường Khanh đang đánh giá mình, lão giả nói: “Không cần nhìn, ta chỉ là một tàn hồn.”
Cố Trường Khanh gật gật đâu, thu hồi thần niệm.
“Ngươi chính là để chủ thế hệ này của Nhân Tộc?”
Lão giả đánh giá Cố Trường Khanh, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng.
“Là ta, xin hỏi tiền bối?”
Chỉ là một tàn hồn mà có thể chống lại được uy áp của Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh không dám tưởng tượng, thực lực của lão giả này đến cùng mạnh bao nhiêu.
Trên mặt lão giả lộ ra vẻ giễu cợt, sau đó nói: “Ta, chỉ là một ông lão canh mộ mà thôi.”
“Trong mộ này mai táng người nào?”
Trên mặt Cố Trường Khanh có chút không thoải mái, hắn không thích cái dáng vẻ ra vẻ cao thâm này chút nào.
Nếu không phải còn nhiều nghi vấn muốn được lão giả này giải đáp.
Nói không chừng hắn đã đánh tan luôn thần hồn của lão giả.
“Từng là đế chủ của nhân tộc, đáng tiếc… vẫn không thể đuổi theo bước chân của những người kia, thậm chí ngay cả một cửa thiên ma ngoại vực cũng không qua được.”
Lão giả vừa nói vừa lắc đầu.
Cố Trường Khanh không nhịn được mà nắm chặt tay.
“Vẫn là để ta hỏi đi.”
Hoàng Đế bỗng nhiên đứng ra, sóng vai với Cố Trường Khanh.
Biết tính tình của Cố Trường Khanh, Hoàng Đế sợ cứ tiếp tục như vậy, Cố Trường Khanh sẽ thật sự động thủ.
Hoàng Đế cũng không nói lời vô nghĩa mà hỏi: “Người phụ nữ này rốt cuộc có quan hệ gì với người trong mộ, thiên ma ngoại vực là cái gì?”
“Xem ra…”
Tựa như cảm ứng được không khí xung quanh có chút không thích hợp, lão giả cảm thấy mình không thể tiếp tục kéo dài nữa, lập tức sửa lời nói.
“Cô ta là thiên ma ngoại vực, Tô Ly, hy vọng của một thế hệ Nhân Tộc bị hủy trong tay cô ta. Người được mai táng trong mộ chính là người từng là đế chủ của Nhân tộc, Đế Tân.”
Lại nghe được tên Đế Tân này, không ngờ vậy mà từng là đế chủ.
Còn có, “những người kia” trong miệng lão vừa rồi là ai?
Chẳng lẽ Đế Tân cũng không phải là vị cường giả từ thời đại khởi nguyên của Lam Tinh?
Mà là tân tú của thời đại sau kế thừa và thức tỉnh?
Những người kia, rốt cuộc là ai?
Mạnh đến mức nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận