Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 295: Gặp Phải Rắc Rối Vòng Lặp, Càng Đi Càng Quay Lại Chỗ Cũ (1)

Xung quanh mộ đá, có tiếng nghẹn ngào vờn quanh.
Tựa như có người đang u oán.
Lời nói của lão giả khiến Cố Trường Khanh hứng thú, không khỏi hỏi: “Các ngươi cược cái gì?”
Lão giả ung dung cười, nói: “Tên Đế Tân kia cuồng vọng tự đại, nghĩ rằng thiên phú của mình mạnh nhất từ trước đến này, hắn từng khoa trương nói rằng trên thiên phú tu luyện, không ai có thể vượt qua hắn.”
“Nhưng hiện tại xem ra, hắn đã thất bại thảm hại, tân đế chủ bệ hạ, ta thấy cốt linh của ngươi còn chưa đến ba trăm năm.”
Hai mắt lão giả nhìn Cố Trường Khanh giống như nhìn trân bảo hiếm có.
Cố Trường Khanh gật đầu, không phủ nhận.
“Ha ha ha!”
Lão giả nở nụ cười, nếu không phải là một tàn hồn, Cố Trường Khanh thậm chí hoài nghi ngay cả nước mắt nước mũi cũng bị lão cười ra.
“Đế Tân tu luyện tới được bước này cũng phải cần tới ba ngàn năm! Nhưng mà vẫn không thể đuổi kịp bước chân của những người kia.”
“Ngay cả như thế, hắn đã là số một từ trước đến nay, nhưng hiện giờ người chỉ dùng thời gian chưa đến ba trăm năm mà đã đi tới một bước này.”
“Với tiềm lực của ngươi, chỉ cần không chết trẻ thì có thể đuổi kịp bước chân của những người đó!”
Lão giả càng nói càng hưng phấn, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía sao trời.
Cố Trường Khanh có chút chết lặng, lời nói như vậy hắn đã không chỉ nghe một lần.
Nghe nhiều rồi, đã không còn bất cứ cảm giác gì.
“Rời đi đi, đi tới chủ thành kế tiếp, nơi đó có lẽ sẽ có thứ khiến ngươi không ngờ tới.”
Lão giả bình phục tâm tình một chút, nói với Cố Trường Khanh.
“Chuyện của Đế tân không còn gì khác nữa sao?”
Đối với lão giả bỗng nhiên hạ lệnh trục khách, Cố Trường Khanh nhíu mày.
“Không có gì để nói, hắn chính là một tội nhân, không nhắc cũng được.”
Lão giả xua tay.
“Ta muốn dẫn cô ta đi.”
Cố Trường Khanh chỉ vào Tô Ly.
“Có thể, hiện tại ngươi là đế chủ mới của Nhân Tộc, ngươi nói là được, chẳng qua ta phải nhắc nhở ngươi, thiên ma ngoại vực giả dối âm độc, ngươi phải cẩn thận.”
Lão giả có chút không kiên nhẫn nói.
“Không cần ngươi nhắc nhở.”
Cố Trường Khanh lạnh lùng ném lại một câu, Thái Cực Đồ sau lưng hiện lên.
Lực nghịch chuyển âm dương bao trùm lên người Tô Ly, một lát sau, cô ta một lần nữa hóa thành hình người, xinh đẹp mà đứng trước mặt Cố Trường Khanh.
Nhưng đúng lúc này, trong mộ đá bỗng nhiên bay ra một tia kim quang, tiến vào trong đầu Tô Ly.
Tô Ly vừa mới phục hồi tinh thần lại, lại lần nữa dại ra tại chỗ, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt.
“Chu Tước, dẫn theo cô ta, chúng ta đi!”
Cố Trường Khanh vung tay, mọi người phóng người lên, bay về phía xa.
Cho đến khi cách rất xa bia mộ, Trương Hổ bỗng nhiên gãi đầu nói: “Lão đại, chúng ta có phải là quên hỏi đường rồi không?”
Vẻ mặt Cố Trường Khanh xanh mét, Trương Hổ thấy thế thì lập tức ngậm miệng.
Hoàng Đế lắc đầu, phân ra một tia thần niệm truyền cho Cố Trường Khanh.
“Đây là bản đồ mà lão nhân kia đưa.”
Trong đầu Cố Trường Khanh hiện ra một cái bản đồ không trọn vẹn.
Trên đó thấy được rõ ràng vị trí của ba tòa thành.
Lần lượt là Triều Ca, Lạc Thủy, Trục Lộc.
Trên bản đồ, vị trí của ba tòa chủ thành là một đường thẳng.
Nói cách khác, chỉ cần ra khỏi Triều Ca thành rồi đi về phía Bắc là có thể tới Lạc Thủy.
Nhưng khoảng cách này rốt cuộc dài bao nhiêu, Cố Trường Khanh cũng không biết.
Quy tắc không gian đang không ngừng được lặp lại trong đầu hắn.
Cố Trường Khanh tin tưởng, không bao lâu nữa là mình có thể hoàn toàn nắm vững.
Hoang nguyên yên tĩnh, chỉ có đoàn người bay đi như tên bắn.
Lại thêm mấy ngày đêm luân phiên, thành Lạc Thủy vẫn không xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Tô Ly vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.
Cố Trường Khanh tra xét thì phát hiện, không gian ý thức của Tô Ly bị một mảnh kim quang bao lấy.
Cố Trường Khanh cũng không tra xét được tình hình bên trong kim quang.
Nếu miễn cưỡng tra xét, sẽ tổn thương đến thần hôn của Tô Ly.
Cố Trường Khanh tin tưởng, chờ khi cô ta tỉnh lại, rất nhiều nghi vấn của hắn hẳn sẽ được giải đáp.
Lại qua một ngày, mọi người vẫn quanh quẩn trên hoang nguyên.
Cố Trường Khanh đột nhiên dừng lại, nghỉ chân trên không trung.
“Lão đại làm sao vậy?”
Bất ngờ không kịp đề phòng, Trương Hổ đi rất xa đã bay vòng trở về.
“Các ngươi không thấy có chút không thích hợp sao?”
Cố Trường Khanh nhìn Trương Hổ, có chút ghét bỏ mà quay đầu nhìn Hoàng Đế.
“Quả thực như thế!”
Hoàng Đế gật đầu, đã liên tục bay nhiều ngày như vậy.
Dù khoảng cách có xa hơn nữa thì cũng không thể dọc đường cái gì cũng không có.
Bản đồ mà lão giả đưa cho cũng không phải chỉ có ba chủ thành, cũng có một ít thành nhỏ tồn tại.
Nhưng mà bọn họ ngay cả một tòa thành nhỏ cũng không gặp được.
Đây dường như là chuyện không thể.
Đáp án duy nhất chính là mọi người đã gặp phải phiền toái.
Vậy phiền toái là cái gì?
Cố Trường Khanh nhắm mắt lại, toàn lực triển khai thần niệm.
Nhưng mà thần niệm mới tản đi không xa đi bị sương mù trong không trung quấy nhiễu, tản đi tứ phía.
Cố Trường Khanh chỉ có thể thu hồi thần niệm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người: “Ta nghĩ chúng ta hẳn đã bị nhốt lại, vẫn luôn đi vòng quanh chỗ này.”
“Sao có thể như vậy?”
Triệu Phong cảnh giác nhìn bốn phía, muốn tìm kiếm được đáp án trong sương mù.
Nhưng với sự mạnh mẽ của thần niệm Cố Trường Khanh còn không phát hiện manh mối, huống chi là anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận