Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 299: Kỳ Lân Vừa Ra, Lửa Đỏ Ngập Trời

Thị vệ mang theo Tô Ly rời khỏi Vũ Trụ chi thành, mà Vũ Trụ chi thành cũng biến mất trong vũ trụ.
Thị vệ kia, đúng là lão tổ của tộc Ẩn Ngục Tà Hoàng.
Còn về Tô Ly, từ khi còn nhỏ, cái gì cũng không biết đã xuất hiện trên Lam Tinh.
Lam Tinh đã trở thành quê hương của cô.
Về quan hệ với Đế Tân.
Trong vở kịch nội dung cẩu huyết này, không cần hỏi cũng biết là tình yêu đích thực.
Sau khi nói xong tất cả, nguyên nhân vì sao mộ của Đế Tân vì sao lại được xây ở trên hoang nguyên đã tìm ra rồi.
Hai chữ tội nhân này tuy có bất công, nhưng mà cuối cùng cũng thật sự suýt nữa hủy diệt Nhân Tộc.
Đối với Nhân Tộc, đây quả thực đã là tội lớn tày trời.
Đó chính là kết thúc cho cả một thời đại.
Thời gian sau khi nhân loại chiến thắng thiên ma ngoại vực đã qua đi không biết bao nhiêu năm.
Thế nên tới thời đại của Cố Trường Khanh này, cũng chỉ là vừa mới tiếp xúc với khái niệm thiên ma ngoại vực.
“Ha ha, một con hồ yêu, một tội nhân của Nhân tộc! Cút đi! Lập tức biến mất trước mặt ta!”
Sau khi Cố Trường Khanh nghe xong câu chuyện, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Được!”
Tô Ly đã biết có kết quả như vậy, cũng không nói thêm cái gì, xoay người nhanh chóng bay đi.
Ẩn Ngục Tà Hoàng thấy thế, cũng đi theo rời đi.
“Kiểm tra ra được hậu duệ của Nhân Tộc phù hợp để khiêu chiến, khiêu chiến bắt đầu!”
Trong thoáng chốc, mọi người còn chưa phản ứng lại, Cố Trường Khanh và Hoàng Đế đều bị hút vào một không gian mới.
Tốc độ quá nhanh, cho nên năng lực phản ứng đáng sợ của Cố Trường Khanh cũng không kịp làm ra phản ứng, đã bị đưa tới một không gian khác.
Không có mình và Hoàng Đế tọa trấn, hy vọng bọn họ ở bên ngoài không gặp phải nguy hiểm.
Cố Trường Khanh nhìn trước mắt, nơi nơi đều dã những ngọn lửa màu xám trắng, lâm vào trầm tư.
. . .
Thành Lạc Thủy, đám người Trương Hổ đang lo lắng chờ đợi.
Hoàn toàn không chú ý tới trên đầu bọn họ.
Một đám mây đang lặng yên không tiếng động dừng ở chỗ này.
Tùy ý để phong vân biến đổi, nhưng đám mây kia cũng không hề thay đổi vị trí.
Trong không gian thí luyện, ngoại trừ ngọn lửa màu xám trắng thì không còn phát hiện gì.
Chẳng lẽ nội dung khiêu chiến có liên quan đến ngọn lửa này?
Cố Trường Khanh dùng thần niệm tra xét một phen, nhưng không ngờ, thần niệm vừa chạm vào ngọn lửa, thần hồn lại truyền tới cảm giác bị xé rách.
“Thế gian còn có loại lửa thế này tồn tại!”
Cố Trường Khanh kinh hãi, đây là thứ có thể trực tiếp làm thần hồn bị thương.
Bất luận là loại nào, đối với thần văn giả mà nói đều có thể tạo thành thương tổn không thể xóa nhòa.
Nếu như là thần văn giả yếu ớt, thần hồn không đủ cường đại thì chỉ cần một ngọn lửa cũng đủ để người đó tổn hại thần hồn.
Đối mặt với ngọn lửa như vậy, Cố Trường Khanh không thể không nghiêm túc lên.
Đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc, điều kiện thông qua khiêu chiến là cái gì?
Không có bất cứ nhắc nhở nào.
Vào lúc Cố Trường Khanh còn đang khó hiểu.
Ngọn lửa màu xám trắng bắt đầu động đậy.
Vù!
Ngọn lửa tụ lại, dần dần ngưng tụ thành hình dạng một cây đao.
Bá!
Lưỡi đao của ngọn lửa màu xám trắng không có bất cứ động tác thừa nào, đâm thẳng về phía hắn.
Cố Trường Khanh nhíu mày, không ngờ ngọn lửa này lại biến hóa hình công kích.
Cố Trường Khanh kích hoạt quỷ văn, màu xám trắng lượn quanh đường nét hoàn mỹ của áo giáp, trên đầu hiện lên mấy hư ảnh.
“Cốt Đế thuẫn!”
Hư ảnh Cốt Đế cầm trong tay tấm khiên che chắn trước mặt Cố Trường Khanh.
Oanh!
Ngọn lửa màu xám trắng bắn ra tung tóe như pháo hoa, nở rộ xung quanh.
Giây tiếp theo, pháo hoa bắn ra biến thành một con thần điểu màu trắng, vỗ đôi cánh bay về phía Cố Trường Khanh.
“Giả thần giả quỷ!”
Cố Trường Khanh quát lạnh, trên đầu hiện lên một con Kỳ Lân đang rít gào.
Kỳ Lân vừa ra, lửa đỏ ngập trời, ngọn lửa màu xám trắng hóa thành thần điểu giống như gặp được thiên địch, thét chói tai đánh về biển lửa đỏ.
Oanh! Ầm!
Hai luồng viêm lực cắn nuốt lẫn nhau, đốt cháy lẫn nhau, không thoái nhượng chút nào.
Lưỡi đao lửa màu xám dùng một kích cản lại.
Thân đao có ngọn lửa vây quanh, từ trong Cốt thuẫn lan tràn ra ngoài.
“Có chút năng lực đấy.”
Cố Trường Khanh vừa nghĩ, vừa thu hồi Cốt Đế thuẫn.
Cảm thụ được trên thần hồn truyền tới cảm giác cháy bỏng nhàn nhạt.
Cố Trường Khanh không thể không nhìn kỹ lại ngọn lửa màu xám trắng này.
Chỉ là thiêu đốt lên Cốt Đế thuẫn mà có thể gián tiếp làm tổn thương tới thần hồn.
Cố Trường Khanh hơi trầm ngâm, thủ đoạn thần thông bình thường không thể có nhiều tác dụng với ngọn lửa xám trắng này.
Chỉ trong chốc lát, hai ngọn lửa đỏ sẫm và xám trắng đối đầu, khiến cho Cố Trường Khanh có thần văn lực mạnh mẽ rộng lớn như sao trời cũng thấy kinh ngạc.
Mà ngọn lửa màu xám trắng trong không gian lại không bị giảm đi bao nhiêu.
Cốt thuẫn biến mất, ngọn lửa màu xám trắng ngưng tụ, hóa thành một cái búa lớn, che trời lấp đất đập về phía Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh tùy tay mở ra một cái trùng động vạn trượng, búa lớn đập vào khoảng không, trực tiếp đi vào trong trùng động.
“Có tác dụng!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh sáng lên, thủ đoạn không gian chắc chắn sẽ trở thành phương hướng mình phải tìm tòi phát triển trong tương lai.
Nếu dùng tốt thì có thể khiến đối thủ khó lòng phòng bị.
Đúng lúc này, nơi mà cây búa lớn biến mất bỗng nhiên vỡ ra vô số khe nứt.
Từng ngọn lửa màu xám trắng lại theo khe nứt không gian chui ra.
“Không phải chứ!”
Cố Trường Khanh thế nào cũng không ngờ, ngọn lửa màu xám trắng còn có năng lực phá vỡ không gian.
Bên kia, ngọn lửa đỏ sậm và xám trắng vẫn đang đối kháng.
Bên này, ngọn lửa lại ngưng tụ lại.
Rống!
Một cự long màu xám trắng rít gào hiện thân, như hổ rình mồi mà nhìn Cố Trường Khanh.
“Quá khó đối phó!”
Cố Trường Khanh chưa bao giờ gặp được đối thủ khó giải quyết như thế.
Hoặc là, ngay cả đối thủ cũng không phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận