Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 301: Không Phải Đối Thủ

Trong không gian khiêu chiến.
Thần hình Cố Trường Khanh chớp động, tránh thoát ngọn lửa xám trắng đang hóa thành trường thương công kích.
Tùy tay mở ra một cái trùng động, khiến ngọn lửa đang biến thành hình thái sói bị nuốt vào trùng động.
Nhưng mà trong không gian, càng ngày càng có nhiều ngọn lửa màu xám trắng, cũng khiến Cố Trường Khanh càng ngày càng tâm phiền ý loạn.
Trình độ khó nhằn của ngọn lửa xám trắng có chút vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Thật sự như vô cùng vô tận, bất kể thi triển thủ đoạn trấn áp gì đi nữa.
Cuối cùng ngọn lửa đều sống lại trong hư không.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, căn bản không biết khi nào mới hoàn thành.
Cố Trường Khanh cũng thử thông qua trùng động để thoát khỏi mảnh không gian khiêu chiến này.
Nhưng cuối cùng, hắn vô lực phát hiện, không gian khiêu chiến đã bị khóa lại, không thể ra ngoài.
Muốn ra ngoài, thứ phải phá giải không chỉ đơn giản là phá vỡ một mảnh không gian này thôi đâu.
Lại né tránh trường thương ngọn lửa công kích, tay trái thuận nay bóp nát một ngọn lửa hóa thành hình hồ điệp.
Thân hình Cố Trường Khanh chợt lóe, rời xa khỏi khu vực ngọn lửa.
Thái Cực Đồ phía sau cấp tốc xoay trong, hóa thành luân bàn vạn trượng.
“Thu!”
Trong Thái Cực Đồ, song long rít gào chuyển động.
Lực âm dương ngưng tụ thành một cái lốc xoáy, vô số ngọn lửa xám trắng bị hút vào trong Thái Cực Đồ.
“Có triển vọng!”
Cố Trường Khanh vui vẻ trong lòng, trước đó vì lo lắng hấp thu ngọn lửa sẽ làm thần hồn bị thương.
Nhưng giờ phút này hắn ngạc nhiên phát hiện, lo lắng của mình là dư thừa.
Toàn lực thúc giục thần văn lực, Thái Cực Đồ lại lớn hơn, lốc xoáy do lực âm dương hình thành lại tăng nhanh tốc độ hấp thu.
Trên tay Cố Trường Khanh, ấn ký màu xám sáng lên, sương mù xám trắng quấn quanh toàn thân hắn, không ngừng chuyển hóa những ngọn lửa xám trắng được hấp thu tới.
Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.
Trong không gian, những ngọn lửa xám trắng như vô cùng vô tận, chậm rãi bắt đầu giảm bớt.
Trên trán Cố Trường Khanh, một ấn ký ngọn lửa màu xám nhàn nhạt đang chậm rãi hiện lên.
...
Ngoài không gian khiêu chiến.
Hầu Vương đang ở trên không trung, vẻ mặt cảnh giác nhìn đám mây trắng trước mắt.
Gió vô hình, mây vô tướng.
Nhưng đám mây trước mặt, dưới sự tra xét của Hầu Vương phát hiện, nó có hình dạng.
Chỉ là có một lực lượng đặc thì đang ngăn cản Hầu Vương tiếp tục tra xét.
“Hiện thân đi!”
Vào lúc không biết đối phương sâu cạn ra sao, Hầu Vương cũng không động thủ.
Nhưng không có thanh âm đáp lại.
Mọi người ở dưới trao đổi ánh mắt với nhau, giây tiếp theo đều tự thúc giục thần văn, đồng loạt bay lên bầu trời, đứng song song bên cạnh Hầu Vương.
Sự ăn ý khi kề vai chiến đấu khiến cho mọi người đều biết, Hầu Vương đã muốn động thủ, hơn nữa kẻ địch so với trong tưởng tượng còn mạnh hơn.
Nếu không, Hầu Vương không thể nào nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, mà đã sớm nện một gậy Kim Cô xuống rồi.
Khặc khặc khặc…
Trong mây trắng truyền ra tiếng cười sắc nhọn.
“Không ngờ lại bí mấy con bò sát các ngươi phát hiện!”
Mây trắng trên bầu trời quay cuồng, tựa như có một thứ kinh khủng sắp từ trong tầng mây lộ ra chân thân.
“Bò sát? Chỉ sợ bò sát là chính ngươi thì có!”
Trương Hổ không nói hai lời, ma khí ngập trời hóa thành quyền, đánh về phía mây trắng.
Thấy Trương Hổ động thủ, những người khác cũng không chậm trễ.
Trên người Triệu Phong, ngọn lửa Bất Tử Điểu bốc lên.
Trên người Ngô Duệ, gió lốc thổi quét.
Sau lưng Thao Thiết, hư ảnh Thao Thiết lơ lửng.
...
Vù…
Trong tầng mây, một cái lợi trảo xuất hiện, mạnh mẽ bắt lấy cây gậy Kim Cô hắc kim thật lớn kia, tiếp theo quăng đi giống như thuận nay quăng một thứ rác rưởi.
Hầu Vương chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng lớn không thể địch nổi truyền đến, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ném ra ngoài ngàn dặm.
Hầu Vương vừa mới ổn định thân hình, một bóng người đã như đạn pháo bay tới.
Hầu Vương vội vàng thúc giục thần văn lực, tiếp được kẻ tới.
“Thứ này có sức mạnh thật lớn!”
Song song ổn định thân hình, Trương Hổ lại hùng hùng hổ hổ quát lớn.
Chỉ là một chưởng phất qua, Trương Hổ đã bị quạt bay.
Nơi bầu trời phía xa, một con quái vật có hình thể quỷ dị đang dần dần hiện ra trong không trung.
Lại là một chưởng đánh ra, Chu Tước vừa mới khởi động phòng ngự cũng bị đánh bay ngược ra ngoài.
Trương Hổ nhíu mày, bình thường y tùy tiện, nhưng không có nghĩa là lúc chiến đấu cũng lỗ mãng.
Đối phương chỉ dựa vào sức lực của cơ thể cực lớn, thậm chí ngay cả thần văn lực còn chưa vận dụng mà đã có thể hóa giải toàn bộ vây công của mấy người.
Thậm chí trực tiếp đánh bay mấy người.
“Hầu Tử, liều mạng!”
Vẻ mặt Trương Hổ nghiêm túc.
Lúc này Cố Trường Khanh và Hoàng Đế đều không ở đây, đối mặt với kẻ địch cường đại như thế.
Chỉ có thể dựa vào lực lượng của chính mình.
Rống!
Trên bầu trời, một con Hắc Hổ được vô tận ma khí vây quanh, gào thét đánh về phía quái thú.
Oanh!
Hổ chưởng và móng vuốt của quái thú đụng vào nhau.
Lực lượng cực lớn đánh úp lại, Trương Hổ phun ra một ngụm máu, gắng gượng giữ vững hai cự trảo.
Hai luồng ma khí thuận thế cuốn lấy cánh tay.
“Giết!”
Mắt thấy móng vuốt của quái thú bị hổ trảo của Trương Hổ cuốn lấy.
Mọi người lập tức bùng nổ, các loại thần thông toàn bộ đều được phóng ra.
“Những con sâu kiến ồn ào!”
Quái vật không kiên nhẫn mà rống một tiếng.
Không gian chấn động, dao động không gian đáng sợ tỏa ra bốn phía.
Rắc rắc rắc…
Hắc Hổ trong không trung chấn động, sau đó tan biến.
Mọi người hợp lực công kích, trong nháy mắt đã bị phá vỡ.
“Làm sao có thể!”
Trương Hổ không thể tin vào hai mắt mình.
Một thoáng ngây người, Hầu Vương bỗng nhiên kéo theo y, cấp tốc lùi ra xa đến cả nghìn trượng mới có thể né tránh được dư âm của chấn động đem lại.
“Đây không phải thứ chúng ta có thể ngăn cản, phải nghĩ cách kiềm chế nó một lát, đợi lão đại ra ngoài giải quyết!”
Hầu Vương vô cùng kiêng kỵ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận