Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 305: Thị Vệ Của Đế Chủ Nhân Tộc, Triều Thần Ngu Trung

Trở lại trước khi Trương Hổ và Thích Ngọc Na tự bạo.
Trước đó Cố Trường Khanh đang ở trong không gian khiêu chiến.
Hắn thúc giục Thái Cực Đồ, không ngừng hấp thu ngọn lửa màu xám trắng.
Ấn ký màu xám càng không ngừng chuyển hóa lực lượng của hỏa diễm rồi sàng lọc nó.
Cố Trường Khanh kinh hỉ phát hiện, lực lượng hỏa diễm được chuyển hóa ngày càng nhiều.
Thần hồn của hắn cũng từ đó càng trở nên cường đại.
Hắn lúc này, lực lượng thần hồn so với trước đó thì mở rộng khoảng hơn gấp hai lần, hơn nữa vẫn còn đang không ngừng tăng lên.
Thần thông được tăng lên khiến cho hắn cảm giác được năng lực của không gian vũ trụ cũng được đề cao.
Vốn dĩ đã nắm giữ thông thạo được quy tắc không gian ở đây, sau khi thần hồn không ngừng được tăng lên thì hắn lại có những cảm ngộ mới.
Chỉ số tiềm năng muốn tăng lên cực kỳ khó khăn, cũng bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi trong không gian thí luyện không còn một chút hỏa diễm màu xám trắng nào nữa.
Cố Trường Khanh từ trong cảm ngộ tỉnh lại.
Hắn tra xét cơ thể mình một phen.
Cố Trường Khanh kinh hỉ phát hiện, thần hồn của hắn so với trước đây phải mạnh hơn ước chừng gấp ba lần.
Sự nắm giữ với quy tắc không gian cũng trở nên xe nhẹ đường quen, tăng lên tới trạng thái vô câu vô thúc giống với khi hắn ở bên ngoài vũ trụ.
Chỉ số tiềm năng lại tăng lên tới 36728 điểm, tăng lên khoảng hơn hai nghìn điểm.
Siêu Thoát chi cảnh, mỗi khi tăng lên một chút đều khó như lên trời.
So ra, mỗi khi chỉ số tiềm năng tăng lên một điểm, thực lực tăng trưởng cũng có thể dùng mắt thường là nhìn thấy được.
Huống chi hắn tăng lên hơn hai nghìn điểm.
Hiện giờ hắn đã không bị quy tắc không gian bên trong Vũ Trụ chi thành trói buộc.
Cố Trường Khanh đã có thể phát huy ra một trăm phần trăm thực lực của mình.
Giờ phút này, bất kể hắn phải đối mặt với cường địch thế nào, cũng không hề sợ hãi.
Trên trán, ấn ký hình hỏa diễm màu xám trắng lóe lên.
Trong không gian khiêu chiến, từng ngọn lửa vô tận sinh ta, dưới ý niệm thúc đẩy của Cố Trường Khanh, chúng huyễn hóa ra vô số phương thức công kích.
Cố Trường Khanh tiếp tục thử nghiệm, triệu hồi ra hư ảnh thần văn, liêm đao Tử Thần và Cốt Đế thuẫn, bao trùm lên trên ngọn lửa màu xám trắng, hoàn toàn không có gì trở ngại.”
“Đây xem như là trang bị kèm thêm sao?”
Cố Trường Khanh vừa lòng gật đầu, chém một liêm đao xuống, ngoại trừ công kích vật lý đáng sợ thì còn kèm theo cả công kích thần hồn, thật sự là vô cùng hoàn mỹ.
Ngọn lửa này tạm thời gọi là Linh Diễm đi.
Không gian khiêu chiến không còn Linh Diễm, tựa như cũng đã hoàn thành sứ mệnh của nó.
Không gian dần dần tiêu tán, Cố Trường Khanh xuất hiện ở trước thành Lạc Thủy.
...
Mọi người vừa nghỉ ngơi hồi phục vừa chờ Hoàng Đế đi ra.
Trận chiến trước đó đả kích cực lớn đối với đám Triệu Phong.
Phải biết rằng, trước khi chưa vào Vũ Trụ chi thành, thực lực của bọn họ đã có thể đi ngang trong vũ trụ.
Thậm chí Trương Hổ còn có thể một mình chắn trước cửa lớn của Vũ Trụ chi thành, khiến cho cả Nam vũ trụ không ai dám phạm giới, nhưng trước mặt thiên ma ngoại vực, tất cả mọi người lại giống như trẻ con, bị đánh đến không có lực đánh trả.
Nếu không phải Cố Trường Khanh đi ra đúng lúc, chỉ sợ tất cả mọi người đều đã phải nuốt hận.
Nhìn vẻ mặt tiêu cực của mọi người, Cố Trường Khanh mở miệng nói: “Có thời gian hối hận, còn không bằng chăm chỉ tu luyện, kẻ địch mà chúng ta sắp đối mặt còn mạnh hơn nhiều so với Si, chẳng lẽ các ngươi cứ sợ hãi như vậy?”
Triệu Phong xấu hổ không thôi, nói: “Lão đại, chúng ta chỉ hận bản thân không đủ cố gắng, sau này tất nhiên sẽ gia tăng tu luyện!”
Bốn người Chu Tước, Thao Thiết, Ngô Duệ, Hầu Vương đều trầm mặc không trả lời, nhưng trong lòng lại âm thầm gợn sóng.
Cố Trường Khanh thấy vẻ mặt mấy người đều đã có chuyển biến, gật đầu, thức hải phân ra vô số tia thần niệm, tiến vào thức hải của mọi người, bao gồm cả hai người đang hôn mê là Trương Hổ và Thích Ngọc Na.
“Đây là cảm ngộ quy tắc không gian, các ngươi hãy nhanh chóng tìm hiểu.”
Cố Trường Khanh xoay người nhìn về phía Ẩn Ngục Tà Hoàng đang ngồi ở một bên.
Cảm ứng được nơi này bùng nổ đại chiến, Tô Ly đã đề nghị quay lại.
Ẩn Ngục Tà Hoàng không hề phản đối, hai người đuổi tới nơi.
Chính là lúc Si sắp phóng thích quả cầu năng lượng.
Tuy rằng Tô Ly ngăn cản công kích của Si trong thời gian ngắn.
Nhưng vụ nổ quá mạnh khiến cho thực lực Ẩn Ngục Tà Hoàng vốn đã không cao, trong nháy mắt đã bị trọng thương.
Giờ phút này, gã có chút cô đơn mà nằm trên mặt đất, gân cốt cả người tựa hồ đã đứt gãy toàn bộ.
Sinh mệnh đang chậm rãi trôi đi, không bao lâu nữa là sẽ không cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình.
Giờ phút này, nghĩ đến nhiều nhất không phải là mạng của mình không giữ được lâu.
Mà là gia tộc của mình.
Thì ra, gia tộc mình đã từng là thị vệ của đế chủ Nhân tộc.
Mà thứ gia tộc bảo vệ trong năm tháng vô tận, vậy mà lại là thiên ma ngoại vực.
Sự bảo vệ trong năm tháng vô tận của gia tộc mình, tựa như biến thành một trò cười.
Từ đâu đến, đi về đâu, Ẩn Ngục Tà Hoàng lâm vào mê mang.
Đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mặt gã.
“Có tâm trở về hỗ trợ, cũng xem như không quên bản tâm, nếu đã như vậy, để tộc nhân của các ngươi trở lại dưới trướng Lam Tinh đi.”
Cố Trường Khanh nhìn gã, từ từ nói.
Gia tộc có thể vì một mệnh lệnh của đế chủ mà bảo vệ vô số năm.
Chỉ tiếc lại đi theo một chủ tử phế vật, đó chỉ là ngu trung.
Nhưng dù sao vẫn từng là một phần tử của Nhân tộc, có thể vào lúc đồng tộc gặp nguy nan mà ra tay.
Coi như là đạt được sự tán thành của Cố Trường Khanh.
Ẩn Ngục Tà Hoàng hơi sửng sốt.
Một đường theo tới, gã đã cảm nhận được sự cường đại của Cố Trường Khanh.
Cũng hiểu biết được bí sử trừ trước đến nay của Lam Tinh.
Hơn nữa gia tộc vốn xuất thân từ Lam Tinh, xuất thân từ Nhân tộc, có thể trở về thì đã là kết cục tốt nhất.
“Tạ ơn Cố Tinh chủ, không, tạ ơn Tinh Đế bệ hạ!”
Cảm thấy mình dùng xưng hô sai lầm, Ẩn Ngục Tà Hoàng vội vàng sửa miệng.
Cố Trường Khanh nâng tay về phía gã, lực âm dương lưu chuyển.
Ẩn Ngục Tà Hoàng bị trọng thương lại phát hiện, thương thế của mình vậy mà chỉ trong giây lát đã chuyển biến tốt đẹp.
Một tia thần niệm tiến vào trong đầu gã, Ẩn Ngục Tà Hoàng mừng rỡ.
“Niệm tình cô ta ra tay trợ giúp thủ hạ của ta, ngươi mang theo cô ta đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Đối với Tô Ly, Cố Trường Khanh chỉ liếc mắt qua một cái.
Tai họa của một thế hệ Nhân tộc, đây là nhân quả luân hồi, bất kể là làm bao nhiêu chuyện cũng không thể bù lại được.
“Tạ ơn Tinh Đế bệ hạ! Tiểu nữ cáo từ!”
Trong lòng Tô Ly hiểu rõ điểm này, cho nên không hề do dự, cùng Tà Hoàng xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận