Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 307: Bi Ai Thay Cho Đối thủ Tương Lai

“Thú vị đấy!”
Hoàng Đế thử hấp thu hắc thủy, bất ngờ là vô cùng thuận lợi.
Hắc thủy không còn bộ dáng bạo ngược như trước đó nữa.
Theo hắc thủy hóa thành thần văn lực dung nhập vào cơ thể Hoàng Đế, trên trán ông ta xuất hiện một cái thủy văn màu đen như ẩn như hiện.
Càng làm ông ta cảm thấy kinh hỉ chính là.
Thần văn lực mất đi bởi vì Nghê Thần đế giáp bị hòa tan, hiện lại đang dần dần theo từng đợt hắc thủy trở lại trong cơ thể Hoàng Đế.
Chỉ số tiềm năng rớt xuống lại đang dần dần tăng lên.
21398!
24752!
26771!
28000!
Thần văn lực mất đi đều đã trở về.
Tựa như chỉ có Nghê Thần đế giáp là biến mất, những thứ khác chưa hề thay đổi.
Nhưng như thế vẫn chưa kết thúc.
Hắc thủy trong không gian khiêu chiến vẫn giống như biển sao vô cùng vô tận.
“Tiếp tục hấp thu!”
Hoàng Đế vứt bỏ tất cả tạp niệm, vô cùng chuyên chú mà dẫn đường cho hắc thủy dung nhập vào cơ thể mình.
30000!
Hoàng Đế giương mắt, ánh sáng thần vận so với trước đây đậm hơn đâu chỉ là một bậc.
Chỉ số tiềm năng vẫn còn đang thong thả tăng lên.
Chỉ là hắc thủy trong không gian khiêu chiến cũng không còn dư lại bao nhiêu.
Cuối cùng, chỉ số tiềm năng của Hoàng Đế dừng ở mức 30859.
So với trước đó tăng lên hơn hai nghìn điểm.
...
“Có thể dung hòa thần văn?”
Cố Trường Khanh nổi lên hứng thú.
Có thể hòa tan được thần văn đế giáp của đối thủ rồi chuyển hóa thành thần văn lực, còn có thể cung cấp cho mình.
Cái này nghe sao cũng hơi giống với ấn ký màu xám của mình.
Nhưng dĩ nhiên vẫn không bá đạo như ấn ký màu xám.
Dù vậy thì nó cũng chính là một đại sát khí vô cùng đáng sợ.
Cố Trường Khanh đã có thể tưởng tượng ra, trong vũ trụ, đối mặt với hàng tỷ sinh linh, Hoàng Đế phóng thích hắc thủy, còn mình phóng thích Linh Diễm.
Một cái có thể hòa tan tất cả thần văn của đối thủ, một cái có thể tiêu diệt tất cả thần hồn của đối thủ.
Hình ảnh này… Có phải có chút quá tàn bạo hay không?
Đây đâu phải là không gian khiêu chiến gì đó, đây rõ ràng là tặng không phúc lợi!
Cũng may năng lực đáng sợ như vậy không bị người khác thu được.
Đám người Trương Hổ bên cạnh đều đã muốn bi ai thay cho đối thủ tương lai.
Theo sự biến mất của không gian khiêu chiến, kết giới của thành Lạc Thủy cũng chậm rãi mở ra.
Tòa chủ thành số hai của Vũ Trụ chi thành, bỏ xuống tấm màn che thần bí của nó, chậm rãi hiện ra trong tầm mắt Cố Trường Khanh.
. . .
Thành Lạc Thủy.
Ở trung tâm thành thị cũng có một thần phù chi nhãn đang lơ lửng.
Với kinh nghiệm từ Triều Ca thành, thần phù chi nhãn này chính là bằng chứng của việc lấy được quyền khống chế thành thị.
Một chuyến đi tới Triều Ca thành, Cố Trường Khanh cũng chưa thể khiến thần văn lực tăng lên.
Nhưng lại thu hoạch được một cái mũi tên thần kỳ.
Tương tự, thông qua hấp thu kết tinh của thần văn lực, tất cả thủ hạ của hắn đều có chỉ số tiềm năng đột phá hai vạn, đã cùng đạt tới chiến đế cấp chín mươi chín.
Lại tiến thêm một bước, chính là Siêu Thoát chi cảnh.
Không thể nói thu hoạch không lớn.
Mới vừa tiến vào thành Lạc Thủy, hắn và Hoàng Đế đều cùng thông qua không gian khiêu chiến, đạt được hai loại năng lực nghịch thiên là Linh Diễm và Hắc Thủy.
Cũng đều tăng được hơn hai nghìn chỉ số tiềm năng.
Chỉ là hai nghìn điểm này cũng đã xem như thu hoạch rất lớn.
Kế tiếp, ở trong thành còn có được thu hoạch gì.
Tất cả đều tràn ngập chờ mong.
“Người thừa kế, ngươi rốt cuộc cũng tới!”
Một đạo thần niêm từ trong thành Lạc Thủy truyền tới.
Cố Trường Khanh cảm ứng một chút, thân ảnh nháy mắt biến mất.
Giây tiếp theo đã xuất hiện ở bên ngoài một tòa kiến trúc có phong cách cổ xưa.
Tòa kiến trúc trang nghiêm, xơ xác tiêu điều, mơ hồ lộ ra ánh sáng của bảo vật.
Hai cánh cửa không biết được đúc từ chất liệu gì, bên trên điêu khắc hổ văn.
Chỉ là nhìn thoáng qua hổ văn, Cố Trường Khanh cảm thấy trong thần hồn mình kinh hiện một tiếng hổ gầm.
Nếu không có thần hồn cường đại, người thường e là chỉ đứng trước cánh cửa này thôi cũng đã bị uy áp đáng sợ chấn vỡ thần hồn.
“Xem ra ở ngoài thành Lạc Thủy đạt được Linh Diễm trong không gian khiêu chiến để cường hóa thần hồn là chuyện đã được an bài tốt, nếu không, không thông qua khiêu chiến, chỉ sợ đến nơi này là uổng phí.”
Cố Trường Khanh suy nghĩ, trong lòng đã hiểu ra.
Trên đại một có treo một bảng hiệu.
Bên trên là ba chữ to rồng bay phượng múa “Kho vũ khí”.
Cố Trường Khanh vui vẻ trong lòng.
Kho vũ khí trong thành Lạc Thủy hẳn là tổ tiên của Nhân Tộc lưu lại.
Nói vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều thần binh lợi khí.
Chẳng qua thần văn có tồn tại đủ loại kiểu dáng trang bị vũ khí, như vậy trong kho vũ khí này lại bảo tồn cái gì?
Cố Trường Khanh đi bước lớn đến trước cánh cửa, muốn đẩy ra cánh cửa kho vũ khí.
Nhưng không ngờ, vừa đẩy, hai tay Cố Trường Khanh lại giống như tiến vào hư không.
Cũng không hề chạm đến bản thể của cánh cửa kho vũ khí.
Cố Trường Khanh nhíu mày, xuất ra thần niệm.
Nhưng không ngờ thần niệm lại không thể dò xét ra sự tồn tại của kho vũ khí trước mắt.
“Làm sao có thể?”
Thần sắc Cố Trường Khanh khẽ biến, trong thần hồn của hắn lại vang lên một tiếng hổ gầm.
Nhưng dưới sự dò xét của thần niệm thì lại hoàn toàn không tra xét ra bất cứ thứ gì.
Cố Trường Khanh không tin mà bước lên vài bước, vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ mà phát hiện, mình quả thực đang bước về phía trước.
Nhưng bất kể có đi thế nào thì cũng không thể di động về phía trước một bước.
“Chẳng lẽ không gian vị trí của kho vũ khí này và không gian trước mặt ta không phải cùng một nơi?”
Cố Trường Khanh suy đoán trong lòng, nhưng tiếng hổ gầm uy hiếp truyền tới kia lại không phải giả.
Sau khi suy nghĩ một phen, vẫn không cho ra được đáp án.
Hắn rõ ràng đã có thể thuần thục khống chế được quy tắc không gian trong Vũ Trụ chi thành.
Nhưng chỉ một cái kho vũ khí lại có thể làm khó hắn.
Xem ra bản thân đối với quy tắc không gian, hiểu biết vẫn chưa đủ sâu.
Đồng thời, Cố Trường Khanh cũng đã nghĩ tới một khả năng khác.
Đó là trước đó họ bị cự thú vây khốn trong hoang nguyên.
Là phương thức gấp không gian của cự thú đó.
Cố Trường Khanh hiện tại đã có thể ứng dụng thần thông không gian chiết điệt (gấp không gian) đơn giản.
Mà kho vũ khí rất có thể đã bị bậc tổ tiên đại năng dùng trận pháp, thiết kế ra một cái không gian chiết điệt phức tạp.
Lúc này mới có thể tạo ra hiệu quả khó tin như vậy.
Cho dù hắn có phán đoán sai thì kính ý của Cố Trường Khanh đối với các bậc tiền bối Nhân Tộc cũng không ít đi phần nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận