Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 311: Cứ Như Vậy Mà Biến Mất?

“Thật to gan!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh lộ rõ vẻ giận dữ, mặc dù hắn biết có rất nhiều kẻ như hổ rình mồi với Triều Ca thành, nhưng thật không ngờ lại có kẻ dám can đảm dùng thủ đoạn bạo lực như vậy để mạnh mẽ phá vỡ kết giới.
Đây là chủ thành thuộc về Nhân tộc, sao có thể để kẻ khác ngấp nghé!
Tùy tay mở ra một cái trùng động, có được quyền khống chế của Triều Ca thành, Cố Trường Khanh trực tiếp cảm nhận được không gian tiết điểm của Triều Ca thành.
Hắn bước nhanh vào trong trùng động.
Khặc khặc khắc…
Một không gian trùng động xuất hiện trong Triều Ca thành.
Từ bên trong đi ra một thân ảnh trắng nhợt.
Bóng trắng cười quái dị mà nhìn mọi thứ xung quanh.
“Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng vào trong thành!”
Giọng của gã vừa dứt, một thủ trào màu đen bỗng nhiên đánh về phía gã.
Một mặt tường băng xuất hiện bên cạnh bóng trắng, chặn lại sự tập kích của thủ trảo màu đen.
“Thần văn giả hắc ám, cút ngay!”
Trên bầu trời, quái vật được hắc ám bao trùm rống giận.
“Thiên ma ngoại vực? Cút xa một chút cho lão tử, nếu không, ngay cả ngươi lão tử cũng giết!”
Đối mặt với tập kích của quái vật, bóng trắng ngay cả đầu cũng không nâng lên.
“Một con bò sát đáng thương, ngươi đã quên chính mình là làm sao mà tới rồi à!”
Quái vật khinh thường nói.
“Ha ha ha, thật sự là chuyện cười, cả trăm triệu năm rồi, nếu không phải các ngươi trốn đông trốn tây thì đã sớm bị ta bắt được, cắn nuốt hết rồi!”
“Hiện giờ kết giới của chủ thành đã phá, đường đi tới những thành thị khác đã được thông suốt, các ngươi trốn trong Thập Nhị Chu Thiên đại trận để kéo dài hơi tàn, lần này trốn không thoát đâu!”
Bóng trắng bỗng nhiên vươn ra đầu lưỡi màu đỏ liếm liếm môi, trong đôi mắt mang theo thần thái dị thường nhìn lên quái vật ở không trung.
“Tìm chết! Mảnh vỡ thần văn lực của Tinh Không hung thú mà các ngươi chiếm đoạt chẳng qua chỉ là vật hy sinh thấp kém nhất của tộc ta mà thôi, hôm nay còn muốn tạo phản sao?”
Trong cổ họng quái vật truyền đến tiếng cười cạc cạc trào phúng.
Bóng trắng không nói thêm gì, một tia thần văn lực băng hàn ở đầu ngón tay ngưng kết, giây tiếp theo, một quả cầu năng lượng băng hàn đến cực điểm đã hình thành trên đầu ngón tay gã.
Vù!
Quả cầu năng lượng băng hàn cuồn cuộn nổi lên sương băng, phóng về phía bầu trời.
Quái vật trên không trung không yếu thế chút nào, hai cột sáng màu đen từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh thẳng về phía quả cầu năng lượng băng hàn kia.
Oanh! Ầm!
Quả cầu năng lượng và cột sáng màu đen va chạm vào nhau, vô số không khí dưới tiếng nổ mạnh kinh người này mà cấp tốc khuếch tán ra xung quanh, thần văn lực tản ra tứ phía, tạo ra từng cái khe nứt không gian xung quanh.
Nhưng mà, tại cường độ nổ mạnh như thế, nhưng kiến trúc bên trong thành vậy mà lại không chịu bao nhiêu tổn hại.
Chỉ có vài tòa nhà lớn ở dưới cùng chịu ảnh hưởng lớn của vụ nổ thì mới sụp đổ.
. . .
Giờ phút này, Triều Ca thành đã không còn yên tĩnh, trên bầu trời, năng lượng điên cuồng lan tràn xung quanh.
“Khá có bản lĩnh đấy!”
Quái vật trong hắc vụ trên bầu trời lạnh lùng nói.
“Mảnh vỡ thần văn lực của ngươi, là của ta!”
Bóng trắng lạnh lùng nhìn lên trời.
“Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đánh bại ta hay không!”
Song trảo của quái thú giao nhau nhằm về phía bóng trắng, một quả cầu năng lượng màu đen sẫm được ngưng tụ ra giữa hai móng vuốt của nó.
Vừa rồi khi giao phong, bóng trắng cũng không chiếm được nhiều lợi thế.
Lúc này, đối mặt với công kích của quái vật, trên mặt bóng trắng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Gã thúc giục thần văn lực, vạn tia quang mang từ sau lưng gã hiện ra.
Uy áp khủng bố nhấc lên tiếng sấm chớp nổ vang.
Vô số mũi băng nhọn dài đến vạn trượng từ sau lưng gã không ngừng được ngưng tụ lại.
Song phương lại một lần nữa chuẩn bị giao phong.
Bá!
Một đạo kiếm quang gào thét mà đến, khiến quái vật đang ngưng kết quả cầu năng lượng phải ngừng lại.
“Thiên ma ngoại vực, thần văn giả hắc ám, các ngươi đều chết đi!”
L9527 một phân thành hai, lần lượt đánh về phía quái vật và bóng trắng.
“Giết!”
Bị đánh gãy công kích khiến quái vật tức giận ngập trời.
Nó trực tiếp chém ra một trảo, kéo theo sấm chớp cuồn cuộn, chụp về phía L9527.
“Hừ!”
Bên kia, bóng trắng mặt không chút thay đổi, xung quanh gã có lực lượng hàn băng ngưng kết thành không gian, một cái lồng giam cực lớn trực tiếp bao vây lấy L9527.
Thanh kiếm trong tay L9527 chợt biến ảo thành kiếm quang dài ngàn thước, mạnh mẽ đâm vào trên thủ trảo của quái thú.
Rắc rắc rắc…
Quái thú bị đau, nhưng công kích lại không hề dừng lại.
Trên bầu trời, kiếm quang đã đứt đoạn.
Thân ảnh của L9527 giống như bị búa tạ đập xuống, lùi về phía xa trăm tượng, cơ thể đã hư ảo thêm vài phần.
Bên kia, thấy bản thân đang bị nhốt.
L9527 cắn răng, mũi kiếm sinh ta một điểm sáng, ngay sau đó, nó dùng khí thế trước nay chưa từng có mà phóng về phía bóng trắng.
Bá!
Một kiếm đâm vào không khí.
“Không thể nào!”
L9527 kinh hô, rõ ràng nó đã đâm trúng bóng trắng, nhưng vì sao cuối cùng lại chỉ đâm trúng cái bóng của gã?
Nó nhìn xung quanh bốn phía.
Trong lòng L9527 hiểu ra, lực lượng hàn băng làm khúc xạ tia sáng trong không gian.
Tạo thành lỗi giác cho tầm mắt của nó, chân thân của bóng trắng đã bình yêu vô sự mà tránh ở một bên.
Một lần không thành, L9527 lập tức lắc mình muốn tránh đi.
Đột nhiên, một luồng lực lượng hàn băng từ trên thân kiếm của nó truyền tới.
Không đợi nó kịp phản ứng ném bỏ lợi kiếm trong tay, lực lượng hàn băng đã lan tràn lên cánh tay đang cầm kiếm của nó.
Bảo hộ chi linh không có linh hồn thật sự, L9527 chỉ có thể cảm giác được nó đã mất đi quyền khống chế với một bộ phận của thân thể mình.
Thúc giục thần văn lực để đối kháng với lực lượng băng hàn kia, nhưng chung quy cũng không thể ngăn cản được sự ăn mòn của lực lượng hàn băng.
Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, thân thể của L9527 đã bị hàn băng bao trùm, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
“Cứ như vậy biến mất sao?”
L9527 nói thầm trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận