Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 313: Sợ Hãi Kinh Người

Triều Ca thành, giờ phút này lâm vào yên tĩnh quỷ dị ngắn ngủi.
Linh Diễm và hàn băng sắp giao phong.
Thiên ma ngoại vực đang muốn bứt ra đào tẩu.
L9527 nhìn chăm chú nhìn trận chiến có biến đổi chỉ trong chốc lát, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng.
Bảo vệ Triều Ca thành nhiều năm như vậy, thật không ngờ hôm nay thành lại bị phá.
Cho dù đã không còn chức trách bảo hộ, nhưng một cảm giác có tên bi phẫn vẫn khiến nó tự giày vò.
Cố Trường Khanh lẳng lặng nhìn bóng trắng phía dưới.
Thần niệm đã tràn ra bốn phía.
Trải qua cường hóa của Linh Diễm, Cố Trường Khanh bây giờ đã có thể tra xét một nửa không gian phạm vi ngoài Vũ Trụ chi thành.
Nhưng sau khi tra xét xong, hắn vẫn không phát hiện tung tích của Đế Khâm Na Tịch.
Vậy chỉ có khả năng khác là khoảng cách Đế Khâm Na Tịch trốn đủ xa.
Nhưng khả năng thứ hai lại khiến hắn có chút đau đầu.
Nếu Đế Khâm Na Tịch hấp thu quá nhiều mảnh vỡ thần văn lực của Tinh Không hung thú thì sẽ bị thần văn lực pha tạp và ý niệm của Tinh Không hung thú ăn mòn, đến lúc đó có thể còn lại bao nhiêu ý chí của bản thể cũng không biết.
Nếu như vậy, muốn tìm được bà ta thì khó càng thêm khó.
Vốn có ý tha cho bóng trắng kia đi, mượn chuyện này tìm ra Đế Khâm Na Tịch.
Nhưng nghĩ lại, Cố Trường Khanh đã từ bỏ suy nghĩ này.
Lãng phí thời gian này trên người Đế Khâm Na Tịch thì thật sự là không cần thiết.
Về sau đụng phải, cứ thuận tay bóp chết là được.
Nghĩ xong, Cố Trường Khanh vốn còn có chút nương tay, nhưng hiện tại ấn ký Linh Diễm trên trán lại sáng hơn vài phần.
Phía trên không trung, Linh Diễm đầy trời ngưng tụ, hóa thành một con hỏa phượng bay lượn trên cao.
Một tiếng hót dài réo rắt vang lên.
Hỏa phượng từ trên trời giáng xuống, lao thẳng về phía bóng trắng.
Ấn ký Linh Diễm biến hóa khiến bóng trắng sửng sốt.
Ngay lúc đó, từng đóa băng liên dưới sự vỗ cánh liên tiếp của hỏa phượng chợt hóa thành hư vô.
Bóng trắng chấn động không kịp tránh, bỗng nhiên thần hồn truyền đến cơn đau đớn dữ dội.
“Làm sao có thể!”
Bóng trắng ôm siết lấy đầu của chính mình.
Gã lại hoảng sợ phát hiện, toàn thân mình đều đang bị ngọn lửa màu xám trắng từ từ thiêu đốt.
Cảm giác vô cùng suy yếu nổi lên toàn thân, trong thần hồn, vô số thanh âm của lý trí gào thét.
Ở phía sau gã hiện lên hư ảnh Tinh Không hung thú đủ loại màu sắc hình dạng, mỗi con đều đang thống khổ liều mạng mà giãy dụa.
Khi mỗi một hư ảnh lần lượt hôi phi yên diệt, khí thế trên người bóng trắng sẽ yếu đi một phần.
Gã có thể cảm giác được, ý chí của hung thú trong cơ thể mình đang không ngừng bị ngọn lửa xám trắng thiêu cháy.
Liên đới với nhau, những thần văn lực bị gã hấp thu cũng theo đó biến mất.
Bóng trắng thống khổ giãy dụa, thúc giục hàn băng lực đến mức tận cùng, nhưng vẫn không thể ngăn cản thế lửa cháy của Linh Diễm.
Mắt thấy hỏa phượng trên bầu trời sắp bổ nhào lên người mình, trên mặt bóng trắng lộ ra vẻ tàn nhẫn quyết tuyệt.
Oanh!
Hỏa phượng nhào vào chỗ vị trí của bóng trắng, Cố Trường Khanh nhướng mày.
“Vậy mà lại để chạy mất?”
Hỏa phượng bổ vào khoảng không, một lần nữa hóa thành từng tia khói lửa, tuần tra tới lui ở xung quanh.
Hàn băng âm lãnh chậm rãi lui tán.
Độ ấm trong Triều Ca thành cũng chậm rãi khôi phục bình thường.
Đáng tiếc, lúc chiến đấu không mở ra không gian chiết điệt.
Nếu không bóng trắng hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.
Đây cũng là thứ phải chú ý trong chiến đấu về sau.
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn lên không trung, giờ khắc này thiên ma ngoại vực đã bỏ chạy rất xa.
Trên bầu trời cuốn lên ma khí thật dày.
Nếu nói bị cung tiễn nhắm vào khiến nó sợ hãi trong lòng.
Thì khi nhìn thấy bộ dáng bóng trắng bị Linh Diễm thiêu cháy, nó đã không đơn giản chỉ là sợ hãi trong lòng nữa.
Đó là sự khiếp sợ khắc sâu vào trong cốt tủy.
Ngọn lửa màu xám trắng, ở trong sinh mệnh dài lâu của nó, lưu lại một ký ức khó có thể phai nhạt.
Một khi bị đốt cháy thì chỉ có kết cục là thần hồn câu diệt.
Bá!
Một tiếng phá không từ phía sau nó truyền tới
Theo bản năng, thiên ma ngoại vực muốn trốn tránh.
Nhưng mà ở vị trí của nó, không gian bỗng nhiên như dừng lại.
“Phá cho ta!”
Thiên ma ngoại vực lòng nóng như lửa đốt mà thúc giục lực lượng thần văn.
Nó muốn phá vỡ không gian giam cầm.
Nhưng mà, tất cả đều là phí công.
Nó trơ mắt mà nhìn vũ tiễn từ phía sau bay tới, trên mũi tên còn mang theo vết máu không biết tên.
Thiên ma ngoại vực đành phải vươn ra song trảo, huy mở một cái kết giới phòng ngự.
Đáng tiếc vũ tiễn lại không chút nể tình mà phá vỡ kết giới do nó phí sức tạo ra.
Phốc!
Vũ tiến xuyên thủng qua cơ thể.
Một sự đau đớn tê tâm liệt phế lân tràn trong cơ thể thiên ma ngoại vực.
Thần văn lực từ miệng vết thương bị đâm xuyên của nó mà không ngừng xói mòn.
Bất kể nó có thúc giục thần văn lực tiến hành khôi phục thế nào, cũng hoàn toàn không có tác dụng.
Đỉnh đầu Cố Trường Khanh, tám cánh tay Ma Đồng vung lên.
Vũ tiễn trong nháy mắt biến mất, trở về trong tay Ma Đồng.
Bá!
Lại một tiễn bắn ra, lao thẳng về phía đầu của thiên ma ngoại vực.
“Không…”
Trong phút chốc, ma khí vô tận từ đầu nó bùng nổ, thiên ma ngoại vực trong tiếng kêu gào thảm thiết mà dần dần mất đi ý thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận