Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 316: Ẩn Nhẫn Cầu Đường Sống Sót

Trong thành Lạc Thủy, cảm xúc của mọi người tăng vọt.
Có được trang bị thần văn, mỗi người đều tăng thực lực tương ứng.
Cho dù là Hoàng Đế không đạt được thứ gì, cũng vì mọi người được tăng thực lực mà hưng phấn.
Cố Trường Khanh đạt được Phá Không Chi Liêm, cuối cùng dưới sự phối hợp của Hoàng Đế, dùng Phá Không Chi Liêm thoải mái chém ra được kết giới phòng ngự mà Hoàng Đế mở.
Trong lòng Cố Trường Khanh có tính toán, trang bị thần văn khiến cơ thể được đề cao, nhưng cũng phải xem thực lực của thân thể mình có bao nhiêu.
Tuy rằng thần binh trong kho vũ khí có rất nhiều, nhưng Cố Trường Khanh cũng không định ở trong này tiếp tục trì hoãn thời gian quá dài.
Từ Triều Ca thành đến Lạc Thủy đã tốn thời gian hơn một tháng.
Cách thời gian đóng cửa Vũ Trụ chi thành còn một khoảng thời gian, có thể thăm dò càng nhiều chủ thành mới là chuyện quan trọng nhất.
Dặn dò L9526 tiếp tục trông coi thành Lạc Thủy.
Cố Trường Khanh dẫn theo mấy người Hoàng Đế ra khỏi thành, đi tới tòa chủ thành thứ ba của Vũ Trụ chi thành: Trác Lộc.
Liên tưởng tới kết tinh thần văn lực đạt được ở Triều Ca thành, đây là thứ tăng chỉ số tiềm năng.
Lại đến thành Lạc Thủy đạt được trang bị thần văn, đây là thứ tăng lên thực lực thần văn.
Như vậy tới thành Trác Lộc lại sẽ đạt được cơ duyên mới gì?
Các tiên hiền thời viễn cổ, hẳn là có kế hoạch muốn cung cấp cho những người thừa kế của Nhân Tộc cơ hội tăng cường thực lực.
Cố Trường Khanh bỗng nhiên nhớ tới quyển sách cổ lấy được ở Thần Vũ cổ tộc.
Thần niệm vừa động, sách cổ từ trong không gian giới tử rơi vào trong tay Cố Trường Khanh.
Trang thứ nhất, một đám người ngẩng đầu nhìn trời.
Trang thứ hai, Nhân Tộc đang chiến đấu với các quái vật đủ loại hình dạng màu sắc.
Trang thứ ba, một tòa thành thật lớn đang lơ lửng.
Trang thứ tư, từ trên bầu trời giáng xuống ánh sáng diệt thế, nhân loại trong thành thị hóa thành tro tàn trong ánh sáng đó.
Trang thứ năm, trên không trung của thành thị đổ nát, một người ngửa đầu nhìn bầu trời.
Trang thứ sáu, một sinh vật không biết tên đang nắm cự đản trong móng vuốt.
Trang thứ bảy, trống không, cái gì cũng không có.
Năm trang trước, hiện tại Cố Trường Khanh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Thông qua việc gặp được Tinh Không hung thú và thần văn giả hắc ám bên ngoài Vũ Trụ chi thành.
Lại sau đó bước lên cầu Vãng Sinh, tiến vào tòa chủ thành thứ nhất, sau đó gặp được thiên ma ngoại vực.
Chiến tranh của Nhân Tộc và thiên ma ngoại vực tựa hồ chính là thứ mà năm trang đầu tiên muốn thể hiện.
Nhưng tới trang thứ sáu, sinh vật tay cầm cự đản kia lại vẫn khiến Cố Trường Khanh không nghĩ ra được.
Sinh vật trên bức tranh đưa lưng về phía bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng có chút hư ảo, cự đản nó cầm trong tay cũng có chút trừu tượng, không thể xác định đó là vật gì.
Tiên hiền thời viễn cổ rốt cuộc muốn truyền lại cho hậu nhân tin tức gì?
Vì sao lại không trực tiếp biểu đạt rõ ràng?
Cố Trường Khanh không nhịn được mà ghét bỏ nghĩ.
Chân tướng, tựa như chỉ kém một chút là có thể phá giải.
Nhưng cố tình lại là một kết thúc như vậy.
Cố Trường Khanh rất tò mò, kẻ địch của cường giả tại khởi nguyên của Lam Tinh kia rốt cuộc là một tồn tại mạnh mẽ đến mức nào.
Đi tới Trác Lộc, trên mảnh đất hoang vắng không một sinh vật lại bắt đầu trở nên xanh um tươi tốt, không còn dáng vẻ không có sinh cơ như trước đó.
Càng tiến sâu vào trong Vũ Trụ chi thành thì trình độ bị phá hư sẽ càng thấp đi.
...
Khu vực bên ngoài Vũ Trụ chi thành.
Trên hoang nguyên, vô số Tinh Không hung thú rít gào, đó không phải tiếng rống giận hung lệ, mà là tiếng kêu rên chạy trối chết.
Sát sát sát…
Trên không trung, vô số đóa băng liên nở rộ, hàn băng lực thổi quét đại địa, vô số Tinh Không hung thú không kịp chạy trốn, nháy mắt bị hóa thành một tảng băng.
Răng rắc… răng rắc…
Tiếng vỡ vụn chói tai vang lên, Tinh Không hung thú bị đông cứng đã hóa thành những mảnh tuyết vụn.
Trên hoang nguyên bị đóng băng, vô số mảnh vỡ thần văn lực đang lơ lửng.
“Thu!”
Một tiếng trầm thấp vang lên, mảnh vỡ thần văn lực đều chậm rãi bay về phía hai thân ảnh trong hoang nguyên.
Một thân ảnh màu trắng toát đang tập tễnh loạng choạng bước đi, bên người gã là một người phụ nữ yểu điệu thướt tha.
“Thật không ngờ ngươi bại thảm như vậy!”
Người phụ nữ thong thả nói.
“Câm miệng!”
Bóng trắng không chút khách khí mà mắng, lúc này trên mặt gã không ngừng nhỏ nước, giống như ngay sau đó sẽ bị hòa tan.
“Còn phải hút thêm bao nhiêu thì ngươi mới có thể hồi phục?”
Người phụ nữ nói chuyện đúng là Đế Khâm Na Tịch.
“Có phải ngươi nghĩ, ta bị trọng thương thì ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta?”
Bóng trắng âm trầm cười, tùy tay tóm lấy tóc của Đế Khâm Na Tịch, kéo bà ta vào trong lòng mình.
“Ta có thể tiện tay cứu ngươi, cũng có thể tùy tiện bóp chết ngươi!”
Bóng trắng nói xong, cái tay còn lại không kiêng nể gì mà di chuyển lên xuống trên thân thể đầy đặn của Đế Khâm Na Tịch.
Vẻ mặt Đế Khâm Na Tịch lạnh nhạt, tựa hồ không hề để ý, để mặc bóng trắng muốn làm gì thì làm.
Chỉ là sâu trong mắt bà ta chôn giấu hận ý cực đậm.
“Oán hận sao? Muốn báo thủ ư?”
Ngón tay của bóng trắng xẹt qua cái cổ xinh đẹp của Đế Khâm Na Tịch, đặt nhẹ lên môi bà ta.
“Vậy thì đánh bại ta đi, sau đó mặc sức giết chết ta, ha ha ha! Ta đợi ngươi đấy!”
Bóng trắng tùy ý hất Đế Khâm Na Tịch ra, bất ngờ không kịp đề phòng, Đế Khâm Na Tịch ngã phịch xuống mặt đất.
Thần văn lực ngưng tụ mà tới bị bóng trắng hút vào cơ thể.
Cảm thấy thực lực của mình đã khôi phục vài phần, bóng trắng cảm ứng được một chỗ khác có Tinh Không hung thú tụ tập, tập tễnh kéo từng bước chân, từng bước đi tới đó.
Đế Khâm Na Tịch nhìn bóng dáng gã, vô số ý niệm hiện lên trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng từ bỏ.
Với tu vi hiện tại của bà ta, căn bản không phải là đối thủ của bóng trắng.
Chỉ có thể nhịn xuống, ẩn nhẫn mới có thể sống, còn sống thì mới có cơ hội báo thù.
Bóng trắng đã được đưa vào danh sách bà ta phải giết, nghĩ đến đây, Đế Khâm Na Tịch không tự giác liếm môi, tựa như nghĩ tới thứ gì đó vô cùng mỹ vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận