Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 318: Dòng Sông Cổ Quái

Tuần tra hồi lâu, cuối cùng Cố Trường Khanh vẫn không phát hiện được gì, hắn đành phải quay trở lại lên bờ, đúng lúc này, hắn chợt phát khí tức của mấy người Hoàng Đế đã biến mất.
“Có chuyện gì đây?”
Cố Trường Khanh nhíu mày, khuếch tán thần niệm đến phạm vi lớn nhất.
Đám người Hoàng Đế tựa như biến mất vào hư không, mất đi tất cả khí tức.
Cố Trường Khanh ổn định tâm tình, lẳng lặng nhớ lại tất cả các động tác của mình sau khi tiến vào dòng sông ban nãy.
Hắn một lần nữa tiến vào dòng sông, trở lại vị trí lúc ban đầu khi hắn vừa xuống.
Sau khi trở lại trên mặt sông, không trung vẫn như trước không có thân ảnh của mấy người Hoàng Đế.
“Hổ Tử!”
“Triệu Phong!”
“Hầu Tử!”
“Hoàng Đế tiền bối!”
Cố Trường Khanh hô liên tiếp mấy lần tên của bọn họ, nhưng đều không có ai đáp lại.
“Dòng sông này sao lại cổ quái như vậy? Chẳng lẽ ta lại gặp phải thiên ma ngoại vực?”
Cố Trường Khanh lẩm bẩm, hắn cũng không quên một màn phát sinh lúc trước ở trên đường tới thành Lạc Thủy.
Cố Trường Khanh trước tiên nghĩ tới cự thú biết chiết điệt không gian kia.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã phủ định suy đoán này.
Bởi vì đối với việc sử dụng không gian chiết điệt, Cố Trường Khanh đã là xe nhẹ đường quen, hoàn toàn không phải người mà con cự thú kia có thể so sánh được.
Lúc này hắn cũng không cảm ứng được bất cứ không gian dao động nào.
Đồng thời, sương mù có thể ngăn cách thần niệm của hắn, vậy làm sao có thể không ảnh hưởng các sinh linh khác được.
Trái phải không tìm được người, Cố Trường Khanh cũng không xoắn xuýt nữa.
Có Hoàng Đế ở đó, cho dù có gặp phải thiên ma ngoại vực, bằng vào thực lực của Hoàng Đế, mặc dù không đến mức dễ dàng chém giết bọn chúng như mình, nhưng cũng là tuyệt đối có thể dễ dàng nghiền áp.
Hơn nữa, đám người Trương Hổ cũng phải ở trong nguy cơ mà nhanh chóng trưởng thành, trong tương lai còn phải đối phó với càng nhiều chiến đấu.
Không thể nào mỗi lần gặp được nguy cơ đều phải để hắn đi ra giải quyết.
Nghĩ như thế, hai tay Cố Trường Khanh chắp ở phía sau, hướng về bên bờ sông bên kia bay đi.
Hắn thật muốn xem xem, cái sông này rốt cuộc có mánh khóe gì.
...
Thời gian quay lại sau khi Cố Trường Khanh vào sông.
“Hoàng Đế tiền bối, lão đại đã vào sông, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trương Hổ không nhịn được lo lắng cất tiếng.
“Hổ Tử, ngươi nói cái gì thế, lão đại sao có thể xảy ra chuyện!”
Triệu Phong không chút khách khí quát.
“Đúng vậy, Hổ Tử, ngươi sao lại không có lòng tin với lão đại thế!”
Ngay cả Thao Thiết bình thường không nói nhiều lắm cũng ghét bỏ nói.
“Ta chỉ lo cho lão đại thôi!”
Trương Hổ có chút tủi thân.
Hoàng Đế mở miệng nói: “Hổ Tử lo lắng cũng không sai, sông này quả thực có chút không giống bình thường, vừa rồi Tinh đế bệ hạ hình như là phát hiện gì đó, lúc này mới tiến vào sông.”
Trương Hổ nhanh chóng tiếp lời: “Chúng ta có cần vào theo lão đại vào sông không, nếu lão đại gặp phải phiền toái, chúng ta cũng có thể hỗ trợ!”
Hoàng Đế có chút dở khóc dở cười, mục đích Cố Trường Khanh để bọn họ lưu lại không cần nói cũng biết, hiện tại đi theo qua đó cũng chỉ là thêm phiền thôi.
“Đừng có thêm phiền cho lão đại, thành thật mà chờ lão đại đi ra là được!”
Chu Tước xua tay nói.
Hoàng Đế nhắm mắt lại cảm nhận hơi thở xung quanh một chút, bỗng nhiên mở miệng nói: “Các ngươi đều dựa vào gần ta đi.”
Nói xong cũng không quan tâm phản ứng của mọi người, ông ta nâng tay mở ra một cái kết giới, bao bọc toàn bộ mọi người vào bên trong.
Sau đó, mọi người lẳng lặng nhìn xuống mặt sông, chờ đợi Cố Trường Khanh đi ra.
. . .
Trên mặt sông, sương mù bao trùm, tất cả đều bị che đậy đi.
Cố Trường Khanh đã phi hành rất lâu, nhưng vẫn không thể tìm được bờ bên kia.
Bởi vì một đường bay tới, cho dù sông có rộng lớn hơn nữa thì cũng không thể nào còn chưa tới bờ.
Sở dĩ không tới được, chỉ có thể do hắn đã bị lạc trên mặt sông này.
Kết luận này thật đáng mỉa mai, nhưng hiện tại đây là sự thật.
Cố Trường Khanh bay một đường, thậm chí đã từ bỏ việc thần niệm tra xét.
Những tiên hiền của Nhân Tộc để lại dòng sông đặc thù quỷ dị này, tất nhiên là có dụng ý của họ.
Cố Trường Khanh tin tưởng, hắn sẽ không bị vây ở nơi đây quá lâu.
...
Thời gian trôi qua rất chậm, nhưng lại giống như không biến hóa chút nào.
Cố Trường Khanh đã quên mình bay được bao xa.
Nhưng dựa theo cách tính của nguyên vũ trụ, ít nhất hắn đã bay qua hơn trăm cái tinh hệ.
Nhưng lúc này dưới chân hắn vẫn là mặt sông bình lặng như trước, không hề có chút thay đổi.
Không có phương hướng, tìm không thấy mục tiêu, cứ như vậy mù quáng mà bay.
Đối với bất cứ ai mà nói thì đây đều là một loại giày vò, cho dù là Cố Trường Khanh cũng không ngoại lệ.
Cố Trường Khanh tùy tay phóng ra Hắc long, để cho nó tiếp tục bay, còn về phần mình thì lấy từ không gian giới tử ra một cái sô pha thoải mái.
Ba…
Một chai rượu vang được mở ra, hương thơm của rượu tỏa ra bốn phía, Cố Trường Khanh cầm một cái ly đế cao, một tay cầm điếu thuốc, nâng chân bắt chéo ngồi trên sô pha.
Hắc Long phi hành cao tốc còn mang theo gió, nhưng ở phạm vi mười trượng trước người hắn đều tự động tản đi.
Một ngụm rượu nuốt xuống, trong miệng sinh hương, cũng xem như là một khoảng thời gian nghỉ ngơi trong khi tìm kiếm khẩn trương cấp bách.
Có lẽ thứ tồn tại trong bóng tối có chút nhìn không được bộ dáng nhàn nhã tự tại của Cố Trường Khanh lúc này.
Vào lúc Cố Trường Khanh châm điếu thuốc thứ hai, vừa mới hút được một lần thì phía trước Hắc Long, một mảnh thiên địa rộng lớn xuất hiện trước mặt hắn.
Cố Trường Khanh hơi sửng sốt, thế giới trước mắt, vậy mà ngay cả sương mù cũng không còn nữa.
Tất cả đều thấy được rõ ràng.
Chỉ là, cảnh tượng xuất hiện trước mắt tuyệt đối không yên bình.
Khói đặc cuồn cuộn trong thiên địa.
Núi sông sụp đổ, nham thạch nóng chảy xuôi theo dòng nước, bầu trời mây đen dày đặc, điện thiểm lôi minh, thấy thế nào cũng là cảnh tượng như tận thế.
Cố Trường Khanh xoa xoa mũi, trong không khí truyền đến mùi máu tươi gay mũi.
Nhưng mùi máu tươi này, Cố Trường Khanh lại cảm thấy xa lạ.
Tựa như đó là mùi vị không nên tồn tại trên thế giới này.
Một nghi vấn mới cũng hiện lên trong đầu hắn, đây rốt cuộc là nơi nào?
Vẫn là bên trong Vũ Trụ chi thành sao?
Nếu là ở bên trong Vũ Trụ chi thành, vì sao so với các nơi khác từng đi qua trước đây lại có tương phản lớn như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận