Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 319: Thiên Ma Ngoại Vực Yếu Ớt

Mang theo vô số nghi vấn, Cố Trường Khanh nhanh chóng phi thân qua nơi mà mùi máu gay mũi xuất hiện.
Vút!
Một thiên thạch sượt qua vai trái của hắn, mạnh mẽ nện lên trên mặt đất, tiếng nổ mạnh khuếch tán ra.
Bụi mù cuộn cuộn phóng lên trời.
Cố Trường Khanh nheo hai mắt lại, tay vung lên, trên bầu trời, vô số thiên thạch thi nhau mà đến trực tiếp hóa thành tro bụi, biến mất trên không trung.
“Kẻ nào lại dám quấy nhiễu công kích của ta?”
Trên không trung truyền ra một thanh âm ồm ồm.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con quái vật đầu dê thân rắn, trước ngực sinh ra hai cái móng vuốt đang trừng đôi mắt đỏ máu mà nhìn Cố Trường Khanh.
“Thật sự xấu đến không thể xấu hơn.”
Cố Trường Khanh xoa xoa mắt, vừa đến đã nhìn thấy thứ trừu tượng như vậy, thật sự là có chút cay mắt.
Rống!
Hắc Long quay đầu phun một ngụm long tức lên không trung, quái vật đầu dê thất kinh quay người định đào tẩu, nhưng đã bị long tức quấn lấy, đã hóa thành tro bụi.
Không cần biết là địch hay bạn, giết một thứ như vậy, Cố Trường Khanh không có bất cứ áy náy nào.
Nhưng mà Cố Trường Khanh đúng là vẫn còn xem nhẹ sự trừu tượng của mảnh thiên địa này.
Rất nhanh, trên bầu trời tràn tới chi chít quái vật có đủ hình thù kỳ quái.
Một con khỉ trên mũi có thêm một khuôn mặt, một con vịt nhưng lại có đầu chuột, một con chó có cái đầu hình… hoa cúc.
Cố Trường Khanh dù có sức tưởng tượng vô tận, cũng không thể tưởng tượng ra nhiều thứ có hình dạng kỳ lạ như vậy.
“Độc thần giả! Giết chết hắn!”
Con khỉ có một khuôn mặt trên mũi có vẻ là lão đại của chúng nó, lúc này đang hạ mệnh lệnh.
Cố Trường Khanh tức đến cười, hắn bị dọa còn chưa đòi chút bồi thường thì thôi, đối phương lại còn dám giết mình.
Loại yêu cầu quá phận này, Cố Trường Khanh không thể làm chúng nó thất vọng rồi.
Vừa rồi hắn còn đang cảm thấy có chút tự trách vì đã giết chết con quái vật đầu dê kia.
Nhưng mà nhìn thấy những con quái vật đang bay trên bầu trời, trong lòng Cố Trường Khanh đã không còn chút tự trách nào, thậm chí cảm thấy mình giết còn chưa đủ dứt khoát.
Nhìn đám trước mắt này, bộ dạng xấu xí thì thôi đi, còn muốn giết mình.
Nhất là một câu “độc thần giả” kia, sao lại nghe có chút quen tai nhỉ?
Tầm mắt Cố Trường Khanh đảo qua lũ quái vật trước mắt, trong lòng đã có đáp án.
Những thứ này, tất cả đều là thiên ma ngoại vực.
Chẳng qua, vì sao thiên ma ngoại vực lại yếu như vậy?
Phải biết rằng, một đường tới đây đã gặp phải 3 con thiên ma ngoại vực.
Tô Ly, Si, còn có một con ngay cả tên cũng chưa hỏi.
Ba con thiên ma ngoại vực này nhìn thế nào cũng hoàn toàn không phải cùng một loại với mấy thứ trừu tượng ở đây.
Nếu đã là thiên ma ngoại vực, Cố Trường Khanh giết chúng sẽ không có bất cứ băn khoăn gì.
Thúc giục quỷ văn, trên bầu trời, cự tượng Minh Thần giáng lâm.
Minh Thần quốc đô kéo dài toàn bộ không trung từ trong tay Minh Thần quăng ra.
Lực lượng chôn vùi khủng bố, trực tiếp giết chết toàn bộ tất cả thiên ma ngoại vực bị vây trong lực lượng Minh Thần.
Bầu trời khôi phục bình lặng, ngoại trừ hoàn cảnh vẫn giống như địa ngục tận thế như cũ.
Hắc Long chở Cố Trường Khanh, thét dài một tiếng rồi bay về phương xa.
Ra khỏi sương mù, thần niệm của Cố Trường Khanh đã có thể thông suốt đến địa phương xa hơn.
Cố Trường Khanh có thể cảm nhận được, mảnh thiên địa này, nơi nơi đều có chiến đấu.
Ba!
Hắc Long vung đuôi lên, trực tiếp đập chết một đàn thiên ma ngoại vực đang vây công mà tới.
Cố Trường Khanh nhíu mày càng chặt.
Trước đó nhiều ngày như vậy chỉ gặp phải ba con, nhưng hiện tại, thiên ma ngoại vực lại giống như không cần tiền, khắp trời đất đều có thể thấy.
Cố Trường Khanh thậm chí hoài nghi, giờ phút này hắn có còn đang ở trong Vũ Trụ chi thành hay không.
Nếu không, trước sau sao lại có tương phản lớn như thế.
Trạng thái tương phản này đã có chút vô lý.
Một tiếng rồng ngâm vang lên, long tức vạn trượng quét ngang trời cao.
Lại hơn vạn con thiên ma ngoại vực hóa thành tro bụi.
“Thật đúng là nhiều không kể hết!”
Cố Trường Khanh có chút phiền, cái đám này trông đã không ra gì thì thôi, ngay cả tâm nhãn cũng không có!
Chúng không nhìn thấy đồng loại của mình đến bao nhiêu chết bấy nhiêu à?
Vẫn còn dám đi lên chịu chết ư?
Đây không phải rõ ràng là chỉ số thông minh có vấn đề sao?
Vừa mới nói xong, một con ếch lông dài bỗng nhiên vươn đầu lưỡi dính dớp về phía Cố Trường Khanh.
“Đủ rồi đấy!”
Cố Trường Khanh tức giận gằn giọng, không gian theo đó chấn động, ấn ký Linh Diễm trên trán lóe sáng, trong tầm mắt hắn, nơi chốn đều bốc lên những ngọn lửa màu xám trắng.
Trong thiên địa thoáng chốc vang lên vô số tiếng kêu rên.
Đó là thanh âm thống khổ phát ra từ thần hồn, một lát sau, vô số thiên ma ngoại vực từ không trung rơi xuống, ánh mắt vốn đã không quá thông minh giờ hoàn toàn mất đi thần thái.
Trong thiên địa lại khôi phục yên tĩnh.
Bên tai Cố Trường Khanh rốt cuộc cũng thanh tịnh hơn rất nhiều.
Linh Diễm là một thủ đoạn công kích trên phạm vi cực lớn, thật sự là dùng rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận