Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 320: Quận Trác Lộc

Đứng trên đỉnh đầu Hắc Long, Cố Trường Khanh nhắm mắt lại, tản ra thần niệm tiếp tục tra xét.
Cách đó không xa, trên một ngọn núi hoang hấp dẫn chú ý của Cố Trường Khanh.
Hắn cảm ứng được có khí tức của sinh linh dao động, hơn nữa khí tức này lại là thứ hắn quen thuộc nhất, là khí tức của Nhân tộc.
Tựa như cảm ứng được xung quanh trở nên an toàn hơn rất nhiều, những người tránh ở trong ngọn núi kia cẩn thận mà đi ra.
“Vừa rồi hình như có đại năng xuất thủ, cho nên tất cả yêu ma đều chết rồi!”
Một người trẻ tuổi mặc quần áo da thú, trên đầu đội mũ lông chim nói.
“Không biết có phải là bên tổ thành phái người tới hay không, bọn họ còn không đến, nơi đây có lẽ là giữ không nổi nữa!”
Một người trung niên tuổi lớn hơn một chút, trên đầu đội kim quan nhìn về phía bầu trời nơi xa, lo lắng nói.
“Nhân lúc này chúng ta nhanh chóng trở về đi, nếu không đợi chúng nó giết tới, chúng ta lại phải trốn trở lại.”
Phía sau hai người là một cô gái trẻ tuổi đang cảnh giác nhìn xung quanh.
Mấy người trao đổi ánh mắt, chuẩn bị rời đi.
Người trung niên bỗng biến sắc, mở miệng nói: “Cẩn thận, có chuyện xảy ra!”
Giây tiếp theo, một cái đầu rồng cực lớn trừng lên đôi mắt màu lam mà nhìn mấy người trong khe núi.
Uy áp đáng sợ khiến cho mấy người suýt nữa không đứng vững được gót chân, cô gái thì liên tục lùi về sau vài bước, ngã ngồi trên mặt đất.
“Rồng! Con rồng thật đáng sợ!”
Vào lúc nhìn thấy Hắc Long, cô gái run rẩy.
“Tiểu Hắc, quay lại.”
Cố Trường Khanh dứt lời, thân hình vạn trượng của Hắc long nhanh chóng nhỏ lại, quấn quanh lên cổ tay của hắn.
“Các hạ là ai?”
Người trung niên cảnh giác hỏi, một bàn tay ở sau lưng âm thầm vẽ pháp quyết.
“Nếu ta là ngươi, khi biết được thực lực của song phương chênh lệch lớn như vậy, ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế.”
Cố Trường Khanh nhìn người trung niên, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo.
Sở dĩ cưỡi long mà đến, ngoại trừ để cho bớt việc thì tác dụng lớn nhất chính là để chấn nhiếp.
Ý chấn nhiếp của hắn đã rõ ràng như vậy.
Nhưng mấy người trước mặt lại vẫn không tự biết mình.
Chẳng lẽ một đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu, nếu hắn muốn động thủ, bọn họ sẽ có cơ hội nào sao?
“Xin lỗi, xin lỗi!”
Tự biết được hành động của mình nực cười như thế nào, người trung niên nhanh chóng cung kính mà nhận lỗi với Cố Trường Khanh.
“Không cần, nói cho ta biết đây là nơi nào?”
Cố Trường Khanh chỉ muốn biết rõ tình huống trước mặt, cũng không để ý mấy cái xin lỗi này.
“Các hạ, đây là quận Trác Lộc!”
Người trung niên thành thật nói.
“Cái gì?”
Lần này đến lượt Cố Trường Khanh giật mình.
Hắn vốn đang trên đường tới thành Trác Lộc, nhưng hiện tại lại nghe được từ miệng một người xa lạ nói với hắn rằng hắn đang ở quận Trác Lộc.
Chỉ là quận Trác Lộc này so với những chuyện trải qua trước đó ở thành Lạc Thủy và Triều Ca lại khác biệt một trời một vực.
Có thể nói là khác hoàn toàn, ngay cả một chút cũng không liên quan đến nhau.
Hơn nữa trong hai tòa thành phía trước, ngoại trừ bảo hộ chi linh thì ngay cả vật sống cũng không có.
Nhưng tới nơi này thì ngay cả người sống cũng xuất hiện rồi, hơn nữa còn có mấy người.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Cố Trường Khanh có hàng trăm câu hỏi nhưng lại không có đáp án.
“Làm sao vậy? Các hạ tới từ quận nào, là đến từ Lạc quận ở cách vách sao?”
Cố Trường Khanh nhạy bén cảm giác được sự chênh lệch rất nhỏ trong đó.
Trong miệng người trung niên, nhắc tới ba tòa thành thị đều dùng từ quận chứ không phải thành.
Chỉ khác một chữ, lại khiến cho Cố Trường Khanh có một ý nghĩ hoang đường trong đầu.
“Chẳng lẽ mình lại xuyên việt?”
Cố Trường Khanh véo vào tay mình, xác định mình không lâm vào huyễn cảnh, hơn nữa hắn hiện tại cũng có một tư duy vô cùng rõ ràng.
“Xuyên việt? Là ý gì?”
Người trung niên nhìn mấy người xung quanh, có chút không hiểu mà hỏi một câu.
Cố Trường Khanh trầm mặc một lát, cảm thấy không nên giải thích chuyện này, vì vậy đơn giản bỏ qua đề tài ấy.
“Nhiều thiên ma ngoại vực như vậy, xin hỏi nó từ đâu mà tới?”
Cố Trường Khanh chỉ vào nơi cách đó không xa, trên mặt đất đã có mấy con thiên ma ngoại vực bị Linh Diễm đốt cháy rồi rơi xuống.
“Thứ đó ư? Đều là từ trên trời tới!”
Người trung niên vừa nói vừa nâng ngón tay chỉ lên trời.
Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy, vấn đề này hắn hỏi cũng như không.
Chỉ là thấy người trung niên trước mặt bày ra vẻ mặt đương nhiên, không giống như đang cố ý nói nhăng nói cuộc, Cố Trường Khanh cũng chỉ có thể từ bỏ việc truy hỏi.
Có lẽ trong nhận thức của họ, đây đã là một câu trả lời có kiến thức rất cao.
Chắp tay, Cố Trường Khanh xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị người trung niên ngăn lại, hy vọng có thể cùng rời đi với Cố Trường Khanh.
Thiên ma ngoại vực ở đây tuy đều đã bị Cố Trường Khanh thiêu cháy, nhưng mà người này lại không biết.
Bọn họ chỉ là hy vọng bên người có một tồn tại cường đại, vừa lúc có thể bảo vệ tất cả mọi người.
Ban nãy cả đám đều thấy Cố Trường Khanh cưỡi rồng xuất hiện, hiển nhiên là vô cùng trông ngóng được đồng hành cùng hắn.
“Nói cho ta biết quận Trác Lộc đi như thế nào là được.”
Dứt lời, Cố Trường Khanh vung tay lên, mấy người bay lên trời, đi theo phía sau thân ảnh Cố Trường Khanh, hóa thành tia sáng biến mất ở phía chân trời.
Rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của người trung niên, Cố Trường Khanh mang theo mấy người xuyên qua một bình nguyên mênh mông vô bờ, ở phía xa, hình dáng một tòa thành nhỏ đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Chỉ là lúc này tòa thành đang bị vô số thiên ma ngoại vực tấn công tập thể.
Những tia sáng xán lạn cùng với các loại vũ khí sơ sài đang không ngừng nghênh đón thiên ma ngoại vực trên bầu trời.
Cố Trường Khanh nhìn ra được, thành nhỏ hiện tại đang lâm vào tình cảnh không mấy lạc quan.
“Làm sao bây giờ, chúng ta không về được rồi!”
Người trung niên lo lắng, mang theo ngữ khí đau thương nói.
“Các hạ, Hắc Long của ngươi lợi hại như vậy, ngươi có thể phóng xuất nó ra giúp chúng ta đánh bại thiên ma ngoại vực không?”
Cố Trường Khanh không khỏi cảm thấy buồn cười, rốt cuộc đối phương nghĩ gì mà lại cho rằng Hắc Long sẽ lợi hại hơn hắn?
Nhưng mà Cố Trường Khanh cũng không dự định sẽ đích thân ra tay, vì vậy nên thuận thế thả Hắc Long ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận