Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 323: Ngọn Nguồn Của Thần Văn Lực

Cố Trường Khanh nhàn nhạt hỏi: “Ngươi có nghe thấy gì hay không?”
Si Thuật nghe vậy, có chút nghi hoặc.
Nhưng ngay sau đó ông ta nghiêm túc lắc đầu: “Không có, vừa rồi trong động không có thanh âm.”
Cố Trường Khanh im lặng một lát, không rối rắm về vấn đề này nữa.
Bất luận thần niệm kia tới từ thần thánh phương nào, ít nhất cũng không tạo thành tổn hại cho hắn.
Lại nói, mục đích lần này cũng không ở nơi đây.
Nghĩ thế, Cố Trường Khanh cất bước về phía trước, đi tới bên cạnh một cột đá.
Phóng mắt nhìn lại, tinh quang lóng lánh từ trên đỉnh chiếu xuống, vô số cột đá đồ đằng cổ xưa tang thương đang uy nghiêm đứng đó.
Xung quanh mỗi cột đá đều như có ánh sáng đang quanh quẩn, tỏa ra màu sắc thần bí khiếp người.
Những đồ đằng trên đó không chỉ có Long, Hổ và các loại dị thú có khí tức mạnh mẽ, còn có cả những văn tự không rõ mà Cố Trường Khanh nhìn cũng khó có thể phân biệt.
Đỉnh đầu cột đá có đồ đằng hình rồng được khảm vào trong động quật.
Gốc của nó cùng huyệt động cùng chung một thể, không giống như là sức của Nhân Tộc có thể dựng lên.
Thân thể của Bàn Long kia mạnh mẽ, long trảo như lưỡi dao sắc bén, thân thể to lớn giống hệt như ấn tượng của Cố Trường Khanh về Long tộc nhất mạch đứng đầu vạn thú.
Đặc biệt là hai con mắt của nó, lộ ra khí thế nghiêm nghị, rất có uy áp của kẻ đứng đầu thiên hạ.
Đối diện với Long trụ là Hổ trụ, ở mi tâm con hổ có ấn ký hình chữ vương vô cùng khí khách, trên cơ thể có vằn hổ hùng tráng, đầu hổ đang ngoái đầu nhìn lại, hàm răng nhọn hoắt đối diện với Cố Trường Khanh.
Phần đuôi thô cứng như roi thép vung lên cao, ánh sáng u ám xung quanh cột trụ kết hợp với đồ đằng lại càng bổ sung cho nhau, giống như hòa vào một thể.
Còn rất nhiều cột đá, trong quang mang nhàn nhạt như chiếu ra hình người mơ hồ.
Nội tâm Cố Trường Khanh vô cùng chấn động, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng.
“Bình thường ngươi và những đồ đằng này giao lưu thế nào?”
Cố Trường Khanh nâng tay chỉ vào cột đá có đồ đằng gần nhất, nhìn về phía Si Thuật.
Hắn không phải hoàn toàn không hiểu.
Chỉ là hắn muốn nghiệm chứng suy nghĩ của mình có phải là thật hay không.
Si Thuật không hề do dự.
Ông ta lập tức đi tới bên cạnh một cột đá có khắc hình một con Cự Hùng.
Đầu tiên là hai tay làm một động tác, trong miệng lẩm bẩm, tựa như đang tiến hành nghi thức cầu nguyện nào đó.
Ngay sau đó, trên người Si Thuật nổi lên một tầng quang mang nhàn nhạt.
Hào quang càng ngày càng thịnh.
Cuối cùng hình thành một cái hư ảnh Cự Hùng vờn xung quanh người ông ta.
Nghi thức hoàn thành, đồng thời miệng Cự Hùng mở lớn, phát ra một tiếng rít gào, giống như bị sấm chớp dán vào da đầu, khí thế cực kỳ kinh người.
Nhưng Cố Trường Khanh lại có chút muốn cười.
Hắn vừa rồi quả thực cảm ứng được, có một cỗ thần văn lực gắt gao bao trùm lấy Si Thuật.
Ngay từ đầu hắn còn có chút chờ mong đối với uy lực của cự thú được huyễn hóa ra từ đồ đằng này.
Nhưng không ngờ hư ảnh của Cự Hùng nhìn như khổng lồ này cũng thực sự quá yếu rồi!
Không hề khoa trương mà nói, hậu thế của Lam Tinh chỉ cần tùy tiện tìm ra một thần văn giả cũng có thể dễ dàng bóp chết Si Thuật lúc này.
Nhịn xuống không cười, Cố Trường Khanh cũng linh hoạt mà suy nghĩ.
Hư ảnh Cự Hùng này vô cùng giống với cự tượng thức tỉnh thần văn trên Lam Tinh.
Trong lòng hắn không khỏi có một suy đoán lớn mật.
Có lẽ đây mới chính là bộ dáng ban đầu mà thần văn lực nên có.
Chẳng qua sau nhiều kỷ nguyên khai phá và phát triển cực nhanh, mới diễn biến thành những thần văn thức tỉnh phức tạp mà người ở hậu thế nhìn thấy.
Lại thêm sau khi nghiên cứu phát triển ra vũ khí và đế giáp, khiến cho thần văn lực ban đầu vốn không mạnh mẽ được khai phá tới cực hạn.
Ánh mắt Cố Trường Khanh rời khỏi người Si Thuật.
Nhìn về phía những cột đá đồ đằng ngạo nghễ san sát phía sau, càng thêm kiên định với phán đoán của mình.
Lai lịch của thần văn lực từ lúc này tựa hồ đã có một manh mối chính xác.
Đó chính là có quan hệ gắn bó không thể phân lìa với những cột đá khắc đồ đằng trước mắt này.
Nói cách khác, vô số cột đá đồ đằng trước mặt là tượng trưng cho vô số loại thần văn lực khác nhau.
Thần văn lực không phải là lực lượng đột nhiên xuất hiện trong hư không.
Căn nguyên của nó, có lẽ ngay tại nơi này.
Si Thuật không rõ mà nhìn về phía Cố Trường Khanh.
Bởi vì ông ta đã tận lực bày ra khả năng câu thông thần lực của mình.
Nhưng trên mặt Cố Trường Khanh tựa như không có niềm vui ngoài ý muốn, ngược lại lộ ra một chút nghi ngờ và coi nhẹ.
Si Thuật vốn định mở miệng nói gì đó, lại không biết lời mình muốn nói có phải thứ Cố Trường Khanh muốn nghe hay không.
Ông ta liền hết sức duy trì hư ảnh Cự Hùng, lưu ý hành động của Cố Trường Khanh.
Hai mắt Cố Trường Khanh nheo lại, ánh mắt thâm trầm đang xem xét thật kỹ.
Giống như tất cả mọi thứ ở đây đã vô cùng quen thuộc với hắn.
Cuối cùng Si Thuật cũng không thể kiên trì quá lâu.
Hư ảnh Cự Hùng không lâu sau đã tiêu tán.
Nhìn thấy tình hình này, Cố Trường Khanh đối với suy đoán vừa rồi của mình đã không còn chút nghi ngờ nào.
Nơi này, chính là ngọn nguồn của thần văn lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận