Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 328: Vạn Người Kính Ngưỡng, Bễ Nghễ Thiên Hạ

Một điếu thuốc tàn hết một nửa, thiên ma ngoại vực trên trời dưới đất cũng đã tử thương hơn phân nửa.
Cố Trường Khanh búng ngón tay, nửa điếu thuốc đảo mắt biến thành tro bụi.
Đúng lúc này, tất cả thiên ma ngoại vực bắt đầu thoát ly chiến đấu, đều lui về phía sau.
Hắc Long vẫn chưa đã nghiền, quấn lấy mấy con Tinh Không hung thú khổng lồ, từ trung gian xé mở, ném về phía đàn thú đang tập kết.
Chiến sĩ Nhân Tộc cũng đã nhận ra khác thường.
Ý chí chiến đầu của bọn họ sục sôi, nhưng thân thể cũng đã chiến đấu tới cực hạn, cơ hồ hai tay hai chân của mỗi người đều đang run rẩy.
Thấy thế, bọn họ cũng tự giác lui về bên trong thành.
Vào lúc trận doanh của song phương dần phân ra rõ rệt, thiên ma ngoại vực đột nhiên nôn nóng mà phát ra từng tiếng rít gào.
Rống!
Rống Rống Rống!
Tiếng gầm do vô số hung thú tụ lại mà thành khiến cho cả tòa thành đều run rẩy.
Phòng ốc trong thành cũng theo đó mà sụp xuống.
Mọi người chạy trốn về nơi trống trải, sau đó ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu, nhìn về phía Cố Trường Khanh trên không trung.
Dư âm tiếng gầm từng đợt nối tiếp nhau.
Trong điện quang hỏa thạch, trên bầu trời bạch sắc sâu thẳm, bỗng nhiên có một cự trảo màu xanh bóng lộ ra, chộp về phía đỉnh đầu Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh dựa vào Tu La vương tọa phía sau, vẻ mặt lạnh như băng.
Hắn khinh miệt cười, nói: “Chờ ngươi rất lâu rồi!”
Lời còn chưa dứt, quang mang trên đỉnh đầu hắn lóe lên, cự tượng Tử Thần đã giáng xuống.
Quanh thân Tử Thần có quỷ khí âm trầm quỷ dị vờn quanh, vung lên Phá Không Chi Liêm, chém về phía cự trảo màu xanh biếc.
Thành Trác Lộc lặng ngắt như tờ.
Mọi người nín thở ngưng thần, nhìn một màn cực kỳ quỷ dị trên không trung, tất cả đều cười toét đến mang tai.
Trong đám người, chỉ có Si Thuật từng ở trong cấm địa nhìn thấy cự tượng Tử Thần này.
Nhưng so sánh với lúc này, sát khí mạnh thêm không biết bao nhiêu lần, ông ta đã khiếp sợ nói không ra lời.
Thì ra lực lượng trên cột đá đồ đằng thật sự có thể có uy lực mạnh mẽ như vậy, bí mật trong cấm địa có thể phát triển trên người người thừa kế này, thật sự là một chuyện may mắn!
. . .
Sương mù âm u trên bầu trời quận Trác Lộc nhất thời bị cắt ra một miệng vết thương thật lớn.
Phá Không Chi Liêm xé rách một mảnh không gian, đồng thời sát khí trên lưỡi liêm cũng làm thiên ma ngoại vực đang trốn trên bầu trời bị thương.
Thú huyết vẩn đục trút xuống như thác nước, trong thiên địa tràn ngập mùi hôi tanh gay mũi.
Hắc Long vẫy đuôi một cái, chán ghét phun ra một luồng long viêm, khiến mưa máu dưới bầu trời bốc hơi toàn bộ.
Cự trảo màu xanh bóng kia, da thịt bị nứt toác, nó đau đớn mà co lại móng vuốt, vung lên thật cao.
Khe nứt bị vẽ ra trong không gian cũng theo đó chậm rãi khép kín.
Cố Trường Khanh thấy thế, hừ lạnh một tiếng.
“Xem ngươi có thể im lặng tới khi nào.”
Trên bầu trời, Phá Không Chi Liêm trong tay Tử Thần lại chém ra.
Bá!
Bá! Bá!
Liên tiếp mấy lần, nhanh như gió lốc.
Khe nứt không gian đang bị cưỡng chế đóng lại lại không ngừng trào ra máu tươi tanh hôi.
“Một thứ ghê tởm như ngươi, sao xứng có được máu nóng màu đỏ!”
Trên người tất cả những thiên ma ngoại vực tà ác này, vậy mà lại có màu máu độc nhất vô nhị của Nhân Tộc.
Nhìn khe nứt trên cự trảo xanh biếc tuôn ra máu đỏ, Cố Trường Khanh vừa nghĩ đã thấy có chút khó chịu.
Hung thú ở xung quanh lại rục rịch, chiến sĩ Nhân tộc lại tập hợp lại, vung kiếm mà lên, chém chết một con thú giống rắn nhưng không phải rắn lao ra, thân hình chiến sĩ nhanh nhẹn bay lên bay xuống, tránh thoát máu phun tung tóe.
Chiến sĩ quay đầu nhìn lên không trung, thấy Cố Trường Khanh dáng người cao lớn đang đứng đó, sát khí trong lòng đột nhiên đại thịnh, kiếm trong tay càng nhanh hơn ba phần.
Thân thể mọi người trải qua mấy lần tử vong, lúc này đang tràn ngập lực lượng.
Ngoài ra còn kinh hỉ cảm nhận được, những cột đá đồ đằng phù hợp với mình giống như đang được triệu hoán, âm thầm truyền vào trong cơ thể mình càng nhiều thần văn lực.
Rống!
Ngao ngao!
Lúc này, một con Tinh không hung thú bay lên trời, đang muốn bổ nhào vào trước mặt hắn.
“Giết!”
Người chiến sĩ này không kịp nghĩ nhiều, vứt bỏ tất cả tạp niệm, làm theo cách mà thần văn lực mạnh mẽ vận chuyển trong cơ thể, trong khoảnh khắc, quanh thân hắn chợt lóe quang mang, một hư ảnh mãnh hổ đột nhiên bao phủ toàn thân.
Ngao!
Mãnh hổ trừng mắt vung bàn tay, cái miệng máu lớn mở ra, phát ra một tiếng hổ gầm như lôi đình vạn quân, tiếng hú dài vang tận mây xanh, Hắc Long trong trời mây cũng không nhịn được mà liếc mắt một cái.
Con Tinh Không hung thú đang vọt tới nhất thời kinh hãi mà sững lại.
Một loại uy áp đến từ huyết mạch khiến cho bầy đàn tụ lại đi theo sau nó không nhịn được mà phát run.
Hổ, vốn chính là vua của vạn thú.
Cho dù Tinh Không hung thú đã biến dị, nhưng một ít trí nhớ còn lưu lại trong huyết mạch, không phải hoàn toàn mất đi.
Chiến sĩ kia kinh hỉ mà nhìn về phía tộc nhân trong thành, phấn khởi hét lớn: “Ta là Hổ đồ đằng!”
Hắn còn chưa dứt lời, trong thành bỗng nhiên quang mang đại thịnh, tiếng hổ gầm rồng ngâm, tiếng gấu rống, tiếng ưng kêu không dứt bên tai.
Một chiến sĩ vừa được Thái Cực Đồ hồi tố đứng lên, trên đỉnh đầu lại hiện ra một hư ảnh hình sói to lớn, cả người tỏa ra ánh sáng màu bạc.
Chân sau của nó hơi trùng xuống, chân trước đứng thẳng, trong đôi mắt tỏa ra hung quang u ám, nhìn Tinh Không hung thú trước mặt, ngửa cổ hú dài.
Động tác đánh lén của Tinh Không hung thú đình trệ giữa không trung, thân thể xấu xí bắt đầu không tự giác được lùi bước về sau.
“Ta có được thần văn lực của Lang đồ đằng!”
Một vị chiến sĩ khác vui mừng hét lớn, cánh tay vung kiếm ngang dọc, trên lưỡi kiếm như có phù văn hiện lên, u quang lưu chuyển như điện, hắn nhún người lên, tàn nhẫn đâm về phía hung thú.
Người giống như hắn, trong thành Trác Lộc nơi nơi đều có thể thấy được.
Có người quanh thân bị hắc vụ bao phủ, trên đỉnh đầu có hư ảnh hình người hiện ra.
Tuy rằng thanh âm không thể kinh thế hãi tục như đồ đằng hình thú, nhưng khi các chiến sĩ vung kiếm, thân kiếm sẽ hiện ra các loại sát khí cổ xưa tang thương khiến nó đề cao lực sát thương.
Si Thuật được bao bọc trong một tầng quang mang, Cự Hùng mà ông ta chờ mong đã lâu vào một khắc này cuối cùng cũng thông thuận câu thông với ông ta, thần văn lực vận chuyển toàn thân.
Tâm niệm vừa động, cự trảo dày như bức tường của Cự Hùng lập tức bổ tới Tinh Không hung thú, đánh cho nó bay ra xa vài chục trượng.
“Rốt cuộc chúng ta cũng được công nhận rồi, đồ đằng trong cấm địa đã thừa nhận chúng ta!”
“Nhân tộc tất thắng! Giết!”
“Nhân tộc tất thắng! Xông lên!”
Si Thuật nhìn biến hóa thật lớn xung quanh thành Trác Lộc, vui tới nỗi bật khóc, nhanh chóng vọt vào hàng ngũ diệt sát hung thú.
Nhân Tộc sùng bái đồ đằng cũng không uổng phí, thần văn lực được tích cóp và truyền thừa xuống trong dòng sông dài của lịch sử, vào lúc này, thành Trác Lộc đã chính thức đại triển thần uy!
Thân hình cao lớn của Cố Trường Khanh ngạo nghễ đứng thẳng, dùng tư thế vương giả được vạn người kính ngưỡng, bễ nghễ thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận