Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 329: Liều Mạng Chém Giết Tranh Đoạt

Phụ cận cửa lớn Vũ Trụ chi thành, nhóm thần văn giả bất chấp tất cả.
Mọi người lần lượt kích hoạt thần văn, bay về chỗ sâu trong Vũ Trụ chi thành.
Nhưng mà mới vừa bay tới thành phố phế tích thì thấy từ phía xa trên bầu trời, Tinh Không hung thú vô cùng vô tận che lấp mặt trời đang bay tới.
“Đó là cái gì!”
“Trời ạ, là Tinh Không hung thú!”
“Sợ cái gì, không thấy cấp bậc của bọn chúng cũng không cao sao?”
“Kiến nhiều có thể cắn chết voi, các ngươi lên đi, ta trốn qua một bên.”
“Đệt! Nhát chết! Chỉ là Tinh Không hung thú đã dọa ngươi thành như vậy!”
Nhóm thần văn giả không hề sợ hãi xông lên, chém giết với Tinh Không hung thú.
Rống!
Xa xa, nơi trong sương mù lại truyền đến tiếng hung thú gầm rú.
Oanh! Ầm!
Vài ngọn núi nguy nga trên hoang nguyên nháy mắt nổ tung, nham thạch vỡ vụn bị lực lượng thần văn hòa tan, biến thành nham thạch nóng chảy và mưa lửa bắn ra tứ phương.
A a a a a…
Không ngừng có thần văn giả bị Tinh Không hung thú đánh rơi từ trên trời xuống, trong nháy mắt khi rơi xuống, mấy chục con Tinh Không hung thú đã vọt tới, xé xác người đó thành mảnh nhỏ.
Hình ảnh máu tanh bậc này khiến cho vô số thần văn giả run sợ trong lòng, nhưng lại khiến cho càng nhiều thần văn giả huyết mạch bành trướng, bản tính khát máu trong xương hoàn toàn được kích hoạt.
Ù ù…
Một cường giả của thế lực lớn nâng tay đập chết một mảnh Tinh Không hung thú đang vọt tới, trên mặt đất còn sót lại mấy trăm luồng thần văn lực đang lơ lửng.
“Ồ?”
Cường giả của thế lực lớn mở tay ra, mấy trăm mảnh thần văn lực đã tới tay, nhắm mắt lại cảm thụ, cường giả cực kỳ mừng rỡ.
Ngay lập tức, những lực lượng thần văn này bị gã hấp thu vào cơ thể.
Chỉ số tiềm năng đã rất lâu không tăng trưởng, lúc này đã tăng lên một chút.
Thì ra giết chết những Tinh Không hung thú này còn có chỗ tốt như thế.
Cường giả thúc giục toàn bộ lực lượng thần văn, vọt vào trong đàn thú.
Một thần văn giả đang liều mạng chém giết cùng một con hung thú hình sói, mắt thấy bụng mình sắp bị móng vuốt sắc bén của nó phá nát.
Hung thú hình sói lại bỗng nhiên bị một quyền đánh nát trong nháy mắt.
Thần văn giả nhặt lại được một cái mạng, còn chưa nói được một tiếng cảm ơn thì đã bị một quyền kia đánh ngược lại rồi biến thành huyết vụ.
Đến chết gã cũng không hiểu, vì sao đại người cứu mình lại quay ra xuống tay giết mình.
“Của ta! Đều là của ta!”
Hai mắt cường giả phát sáng, nhìn Tinh Không hung thú trước mặt tựa như đàn châu chấu, giống như nhìn thấy vô số tài phú và tài nguyên.
Ai dám tranh với gã, vậy chính là kẻ địch của gã.
Cùng lúc đó, càng ngày càng nhiều thần văn giả phát hiện, lực lượng thần văn đạt được sau khi giết chết Tinh Không hung thú, hấp thu nó có thể tăng cao thực lực.
Tất cả thần văn giả đều giết đến điên, tranh đoạt mỗi một con hung thú cũng sẽ dẫn tới việc hai thần văn giả chém giết nhau bất cứ lúc nào.
...
“Chính là nơi này!”
Trên không trung, ở một nơi nào đó, Đế Khâm Na Tịch ổn định thân hình.
Dưới chân bà ta là một thành nhỏ đã bị hủy diệt.
Kiến trúc trong thành nhỏ rất ít, nhưng mỗi một tòa kiến trúc đều rất lớn.
“Vậy nhanh chóng vào đi.”
Ngu Hạo khẩn cấp mà bay xuống thành nhỏ.
. . .
Bên trong thành nhỏ đổ nát, Ngu Hạo và Đế Khâm Na Tịch đang ở đây cẩn thận thăm dò.
Tất cả phiến đá dưới chân vậy mà đều dùng Thần Kim thạch cứng rắn để lót.
Thần Kim thạch là một loại chất liệu kiến trúc cực phẩm cực kỳ hiếm thấy trong vũ trụ.
Nó đối với lực lượng thần văn có tác dụng truyền thụ và hấp thu rất tốt, hơn nữa Thần Kim thạch còn cứng rắn vô cùng, một kích toàn lực của thần văn giả bình thường cũng không thể lưu lại một dấu vết trên đó.
Dùng nó để thiết kế trận pháp, cấm địa, cung điện xa hoa, tất cả đều và tốt nhất.
Mặc dù Ngu Hạo là lão tổ của Thương Vương cổ tộc, nhưng cũng không có xa xỉ đến mức dùng Thần Kim thạch để lót đường.
Nhưng trong một thành nhỏ lão không để vào mắt mà lại có.
Theo lời Đế Khâm Na Tịch thì kết tinh tiềm năng ở ngay trong thành nhỏ này, xem ra bà ta không phải đang nói dối.
Một thành nhỏ mà dùng Thần Kim thạch để lót đường, tất nhiên không đơn giản.
“Tiếp tục dẫn đường.”
Đồng tử xanh biếc khẽ mở, Ngu Hạo tâm tình vui sướng, ở không gian trong cơ thể lão, toàn bộ sinh linh Thương Vương cổ tộc đều cảm nhận được tâm tình sung sướng của lão tổ, sinh cơ trên Thương Vương cổ tộc càng thêm dồi dào.
Theo tin tức truyền lại trong quang não mà Thần Vũ cổ tộc cho bà ta, Đế Khâm Na Tịch dễ dàng tìm được tòa cung điện kia.
“Ngay tại chỗ này.”
Đế Khâm Na Tịch chỉ vào một tòa kiến trúc phong cách cổ xưa, một mùi vị kỳ dị từ trong tòa kiến trúc phiêu đãng ra ngoài.
Ngu Hạo thoải mái nheo lại hai mắt, hương vị này, lão thích.
Vội vã đẩy cửa ra, xuất hiện trước mắt hai người chính là một cái đỉnh thật lớn.
Không biết đã bị bao nhiêu năm tháng ăn mòn, cự đỉnh đã loang lổ rỉ sét.
Hương vị kỳ dị kia chính là từ trong đỉnh truyền ra.
Ngu Hạo vội vã bay đến trên cái đỉnh lớn, khiến lão thất vọng chính là, trong đỉnh đã sớm trống không.
Tra xét mấy lần vẫn không thu hoạch được gì, Ngu Hạo có chút thất vọng.
Có lẽ cái đỉnh này chỉ được dùng để luyện chế dược vật, hương vị kỳ dị phiêu tán kia hẳn là vị thuốc nhàn nhạt lưu lại sau khi luyện dược.
Cho dù tới hiện tại đã sớm không có thuốc, nhưng mà hương vị vẫn còn lưu lại.
Có thể tưởng tượng, năm đó đan dược trong cái đỉnh này nhất định có phẩm chất cực cao.
Ngu Hạo mở ra thế giới bên trong, thu cái đỉnh vào Thương Vương cổ tinh.
Đế Khâm Na Tịch khinh thường nhìn thoáng qua Ngu Hạo, cứ thế đi ngang qua lão, cái tính mặt đất cũng phải càn quét như lão ta đúng là không còn ai nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận