Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 333: Ngươi Đã Chọc Giận Ta!

Cố Trường Khanh không có hứng thú nói nhảm với Ngu Hạo, nếu lão đã chủ động tìm chết, vậy thì đừng trách hắn ra tay không lưu tình.
Hoàng Đế vốn định thay Cố Trường Khanh ra tay, nhìn thấy trạng thái của hắn, lập tức loại bỏ suy nghĩ này trong đầu.
Vù!
Không đợi được Cố Trường Khanh trả lời, Ngu Hạo bất ngờ phát động công kích.
Phía trên sa mạc, vô số những hạt giống sắc bén chui ra từ trong những khe hở của đất cát, nháy mắt lớn lên thành cây non, sau đó lại tiếp tục lớn lên thành những cây đại thụ che trời.
Làn sương mù màu xanh biếc cuồn cuộn bốc lên không dứt, phiêu đãng ở một phương trong thiên địa.
A a a!
Có những thần văn giả tà ác giống như gặp phải thiên địch, bị làn sương mù xanh biếc vây quanh, phát ra âm thanh thống khổ.
“Lực lượng thần văn tốt như vậy lại bị kẻ như ngươi lấy được, thật sự là phí phạm, hôm nay hãy để ta thu hồi nó đi!”
Bấy giờ, Cố Trường Khanh đã hiểu được.
Thần văn của Ngu Hạo chính là cả Thương Vương cổ tinh, mà thụ nhân chính là đế giáp, cũng chính là cây đại thụ ở trên Thương Vương cổ tinh kia.
Giờ phút này, trên mỗi gốc cây của đại thụ, từng cường giả của Thương Vương cổ tộc lần lượt hiện thân.
“Sao có thể! Đây là thực lực của Thương Vương cổ tộc sao?”
“Nhiều cường giả có chỉ số tiềm lực qua một vạn như vậy, toàn bộ vũ trụ còn có tộc thứ hai chắc?”
“Không chỉ vậy, các ngươi xem, mấy người kia, ta dám cược chỉ số tiềm năng tuyệt đối vượt qua một vạn bốn nghìn, mỗi một người này đi ra ngoài cũng là bá chủ của một mảnh tinh vực, vậy mà đều là người của Thương Vương cổ tộc.”
“Vốn dĩ nghĩ thực lực của Lam Tinh đã đủ mạnh rồi, không ngờ Thương Vương cổ tộc mới là kẻ che giấu sâu nhất!”
Bên phía Cố Trường Khanh, đám Trương Hổ cũng đều bị cường giả đột nhiên xuất hiện của Thương Vương cổ tộc làm cho kinh ngạc.
Phải biết rằng ba tháng trước, chỉ số tiềm lực của bọn họ cũng chỉ có hơn một vạn bốn nghìn.
Nếu tại lúc đó khai chiến với Thương Vương cổ tộc, cuối cùng nhất định sẽ thắng lợi, nhưng mà chiến đấu chắc chắn sẽ cực kỳ hung hiểm.
Nhưng vì sao ba tháng trước, Thương Vương cổ tộc lại không dám khai chiến với Lam Tinh?
Đây cũng là vấn đề khiến những thần văn giả ở đây vô cùng khó hiểu.
“Là kỹ nữ Đế Khâm Na Tịch kia giúp ngươi tìm được kết tinh tiềm năng à?”
Trên mặt Cố Trường Khanh lộ ra ý cười mà người ta nhìn không thấu.
“Ha ha, có được nhiều thần văn giả cao giai như vậy, Thương Vương cổ tộc ta đã là vô địch, Lam Tinh sắp trở thành lịch sử, mà Nhân Tộc sẽ bị ta từng bước từng bước hành hạ đến chết…”
Tựa như là chiếm được lực lượng không thể ngờ tới, khiến cho cái đầu bằng gỗ của Ngu Hạo cũng bị ảnh hưởng.
Ngao!
Một tiếng rồng ngâm cao vút vang lên.
Hắc Long hơn mười vạn trượng đột nhiên xuất hiện trong trời đất, một đôi mắt u lam nhìn chằm chằm vào thụ nhân trước mặt, phát ra ánh sáng khiếp người.
. . .
Hắc Long xuất hiện làm kinh sợ toàn trường, thần văn giả lùi về sau ngàn dặm.
Bọn họ còn chưa quên hình ảnh ở ngoài Vũ Trụ chi thành, Cố Trường Khanh chân đạp Hắc Long mạnh mẽ xuất hiện.
Tình cảnh lúc này giống hệt lúc đó.
Lực áp chế đến từ linh hồn và huyết mạch không hề kém hơn sinh mệnh lực khắc chế thần văn giả tà ác chút nào, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.
Hai hình thể đều vượt khỏi lẽ thường đồng thời xuất hiện trong một khoảng trời, lực ảnh hưởng thị giác mạnh mẽ khiến cho vô số thần văn giả tâm sinh sợ hãi.
Ngay cả Tinh Không cự thú ngoài ngàn dặm chỉ nghĩ muốn săn giết thần văn giả lúc này cũng quay đầu bỏ chạy, chỉ sợ tốc độ chạy còn không đủ nhanh.
Răng rắc!
Hắc Long và thụ nhân, long lực và sinh mệnh lực đang không ngừng giao phong cọ xát lẫn nhau.
Từng tia chớp màu xanh đen tàn sát bừa bãi, cuồng phong mang theo mưa rào thổi quét tứ phương.
Cường giả Thương Vương cổ tộc dẫn đầu công kích, áo giáp thần văn xanh biếc càng đậm hơn, hơn vạn tên cường giả ném ra xiềng xích màu xanh biếc trong tay, quấn lên người Hắc Long, ý đồ khóa chặt nó lại.
Rống!
Hắc Long chuyển động, cái đuôi quét ngang nhấc lên cơn lốc to lớn làm từng tảng rừng cây lớn bật cả gốc rễ, cường giả của Thương Vương cổ tộc trên cây bay ngược ra ngoài.
Vừa mới ở trong không trung ổn định thân hình, một luồng long tức nóng cháy đã đánh úp lại.
Nháy mắt, khắp khu vực hóa thành một mảnh tro bụi.
Cả vạn dây xích xanh biếc cuốn lấy Hắc Long, trên vảy rồng ánh sáng lấp lánh lóe lên, không ngừng đánh tan những xiềng xích màu xanh đang trói buộc nó.
“Nghiệt súc, còn không nhanh chóng thần phục ta,nếu không ta sẽ lột da rồng của ngươi, rút gân rồng của ngươi!”
Thụ nhân lạnh lùng nhìn Hắc Long đang bị hàng vạn dây xích trói buộc, quát lạnh.
“Xem ra ngươi rất nhàn nhã.”
Bên tai thụ nhân bỗng nhiên truyền tới một tiếng chế giễu.
Ngay sau đó, một quyền bằng xương cực lớn mạnh mẽ đánh thẳng vào trên mặt lão.
Ô…
Thụ nhân bất ngờ không kịp đề phòng, thân hình che trời lấp đất bay ngược ra ngoài, kéo lê ra một vệt dài nghìn trượng trên hoang nguyên sa mạc.
“Sao có thể! Lão tổ sao có thể bị một quyền đánh bay!”
“Đây nhất định là ảo giác, hiện giờ lão tổ là vô địch! Đúng, không sai, các ngươi mau cảm nhận một chút đi, lão tổ không hề bị thương!”
“Chút lực đạo đó chẳng qua chỉ là gãi ngứa cho lão tổ, lão tổ tức giận rồi!”
Khặc…
Ngu Hạo ở trạng thái thụ nhân chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất.
“Ngươi đã chọc giận ta!”
Thanh âm già nua nặng nề vang lên từ trong miệng thụ nhân.
“Sau đó thì sao?”
Thân hình Cố Trường Khanh chợt lóe, hư ảnh Tử Thần trên đỉnh đầu hiện lên.
Bá!
Không trung bị nứt ra một cái khe, vô số nhánh cây từ bầu trời hạ xuống.
Bá!
Liêm đao Tử Thần liên tục chém đứt những nhánh cây và lá cây che lấp bầu trời, để lộ ra ánh sáng của trời sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận