Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 343: Vận Số Chưa Tận

Ngay tại lúc Đế Khâm Na Tịch còn đang sốt ruột lo lắng, ở cách xa vạn dặm.
Cố Trường Khanh bỗng nhiên cảm ứng được hơi thở của ả đàn bà mà hắn hận thấu xương kia.
Thậm chí ngay cả dặn dò một tiếng cũng không có, trực tiếp xé mở trùng động, vạn dặm giết người.
Tựa như cảm nhận được bầu không khí xung quanh không đúng, thủ trảo đã hạ xuống của thần văn giả hắc ám khựng lại giữa không trung, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Ngay sau đó, không gian trùng động chậm rãi mở ra.
Thân ảnh của Cố Trường Khanh từ trong trùng động dần xuất hiện.
Tâm tình hắn vui sướng, vừa mới nắm giữ được Triều Ca thành, còn chưa quen thuộc được tất cả vạn vật nơi đây thì bỗng cảm ứng được hơi thở của Đế Khâm Na Tịch.
Về phần Ngu Hạo, Cố Trường Khanh không để trong lòng, mặc dù có cảm ứng được, nhưng Cố Trường Khanh lười đi một chuyến bắt lão.
Liên tục hai lần có thể chạy trốn trong tay Cố Trường Khanh, khó đảm bảo sẽ không có lần thứ ba.
Nhưng Đế Khâm Na Tịch lại không giống, Cố Trường Khanh tuyệt đối không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
“Thật không ngờ, chúng ta lại gặp lại nhanh như vậy.”
Cố Trường Khanh lộ ra vẻ mỉm cười, hắn đã chuẩn bị tốt kế hoạch mèo bắt chuột, nhưng mà hiện giờ trò hay còn chưa bắt đầu bao lâu, con chuột đã sa lưới rồi.
“Cố Trường Khanh, ngươi hại chết con trai ta, lại giết người đàn ông của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Đế Khâm Na Tịch cuồng loạn mà nhìn Cố Trường Khanh, nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Cố Trường Khanh đã bị bà ta giết nghìn vạn lần.
“Nói xong chưa, vậy thì lên đường thôi.”
Cố Trường Khanh không nhiều lời, hắn là tới giết người, không phải tới nghe giảng đạo.
Khặc khặc khặc…
Thần văn giả hắc ám đã dừng tay, nhìn thấy Cố Trường Khanh và Đế Khâm Na Tịch, miệng bỗng nhiên phát ra tiếng cười cổ quái, đột nhiên vung trảo chộp về phía Cố Trường Khanh.
“Hử?”
Cố Trường Khanh không ngờ thần văn giả hắc ám dám chủ động ra tay với hắn, ngay lập tức vung tay, thần văn giả hắc ám như bị búa lớn đập mạnh xuống, bay thẳng ra ngoài.
“Kết thúc rồi!”
Trong tay Cố Trường Khanh cầm một cây huyết mâu vô cùng tàn bạo, xung quanh lóe lên sấm chớp lôi đình.
Tùy tay phóng về phía Đế Khâm Na Tịch, lúc này đây, bà ta muốn tránh cũng không thể tránh.
Ánh mắt Đế Khâm Na Tịch gắt gao nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh, tựa như muốn nhìn cho rõ bộ dạng hắn.
Cho dù có xuống Cửu U, bà ta cũng sẽ không quên cảnh tượng này.
Huyết Mâu nháy mắt đã tới trước mặt Đế Khâm Na Tịch, ngay tại khi tất cả sắp kết thúc.
Đột nhiên, một không gian trùng động yên lặng xuất hiện trước người Đế Khâm Na Tịch.
Huyết Mâu tiến vào trùng động, biến mất không thấy.
Ánh mắt Cố Trường Khanh tỏa ra ánh sáng đáng sợ.
Trùng động truyền ra hơi thở âm lãnh.
Hơi thở mạnh mẽ thế này, từ khi tiến vào Vũ Trụ chi thành thì đây là lần đầu hắn gặp được.
Chỉ là, chủ nhân hơi thở này vì sao lại cứu Đế Khâm Na Tịch?
Cố Trường Khanh không rõ, cũng lười hiểu.
Mạnh thì sao, cho dù có sự áp chế của không gian ở đây, Cố Trường Khanh vẫn có nắm chắc giết chết được kẻ mở ra trùng động này.
Phía sau cuồng phong bắt đầu khởi động, thần văn giả hắc ám toàn thân được bao bọc trong hắc vụ bắt đầu tập kích từ sau lưng Cố Trường Khanh.
“Chết!”
Trên Thái Cực Đồ, âm dương nghịch chuyển.
Thần văn giả hắc ám còn cách sau lưng Cố Trường Khanh khoảng một trượng.
Dưới lực lượng âm dương, thời không vặn vẹo, khoảng cách này lại xa giống như cách nhau vô số tinh hệ.
Cho dù gã dùng hết toàn lực, lại vẫn không thể chạm tới.
Một chiêu này, gọi là “Chỉ Xích Thiên Nhai” (gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt).
Sau khi hiểu được quy tắc không gian trong Vũ Trụ chi thành, căn cứ vào thần thông mà Thái Cực Đồ sau lưng không ngừng suy diễn ra.
Chỉ trong thời gian một lần hô hấp, thần văn giả hắc ám kia, dưới chiêu Chỉ Xích Thiên Nhai này đã hóa thành tro bụi, tiêu tán trong không khí.
Cũng chỉ trong lúc đó, trong trùng động có hai cánh tay trắng bệch dò xét đi ra.
Trong khoảnh khắc, cả thiên địa như tiến vào mảnh đất Cửu U băng hàn.
Trên mặt đất, vì nhiệt độ lạnh như băng, nham thạch cứng rắn tại một khắc này trở nên khô nứt vô cùng, từng trận gió lạnh thổi qua, những tảng đá lớn bị đập nát thành những hạt băng nhỏ sắc nhọn.
Thái Cực Đồ mở ra, biến đổi sinh tử luân hồi, đối kháng với âm hàn của Cửu U.
Một lạnh một nóng, hai lực lượng cực đoan đối kháng, giống như tách ra hai không gian không hề hợp nhau.
“Có chút bản lĩnh!”
Cố Trường Khanh vặn vẹo cổ, đã rất lâu chưa dùng đến lực lượng thật sự của mình rồi.
Cuối cùng cũng gặp được đối thủ có thể hơi đánh thẳng tay một chút.
Cố Trường Khanh đã lâu mới có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
“Hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng!”
Quỷ văn của Cố Trường Khanh mở ra, ánh sáng xám trắng trên đường nét hoàn mỹ của áo giáp phụ thể, trên đỉnh đầu là hư ảnh của các vị thần, song long từ Thái Cực phóng ra, rít gào vọt về phía trùng động.
Nhưng chuyện khiến Cố Trường Khanh không ngờ xảy ra.
Chủ nhân của hai cánh tay kia hoàn toàn không muốn động thủ, một dòng sông băng nháy mắt ngưng kết, che chắn trước trùng động.
Song long phun tức, trực tiếp nuốt chửng sông băng.
Một cánh tay trắng bệch nhanh chóng tóm lấy Đế Khâm Na Tịch, lại nhanh chóng đóng cửa trùng đồng, bỏ chạy.
Cố Trường Khanh nhìn mảnh đất bị tàn phá trước mắt, rơi vào trầm tư.
Nếu hắn không đoán sai, chủ nhân của đôi tay kia hẳn là một thần văn giả hắc ám.
Hơn nữa có điểm khác với tất cả những thần văn giả hắc ám đã gặp qua trước đó.
Ở trên người gã, Cố Trường Khanh cũng không cảm ứng được hơi thở pha tạp như các thần văn giả hắc ám khác.
Ngược lại, Cố Trường Khanh cảm nhận được chính là lực lượng băng hàn cực hạn.
Cố Trường Khanh cũng không cảm nhận được hơi thở của Siêu Thoát chi cảnh trên người gã.
Nhưng gã quả thực đã chặn được công kích của song long.
Hơn nữa còn cướp người đi ngay trước mắt mình.
Quá mức ngoài dự liệu, khiến hắn không kịp phản ứng.
Đi tới một chuyến đây, vốn tưởng có thể giết chết kỹ nữ Đế Khâm Na Tịch kia, nhưng lại không ngờ có kết quả như vậy.
Cố Trường Khanh vung tay mở ra một cái trùng động, trở lại Triều Ca thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận