Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 349: Nguy Cơ Dồn Ép Tứ Phía

Đương lúc mọi người trên khắp vũ trụ đều đang xem náo nhiệt nói chuyện phiếm, một cỗ thần văn lực mạnh mẽ dao động từ một phương nào đó của vũ trụ bỗng truyền tới.
Ngu Hạo cuốn theo khí tức màu xanh lục, cuồng vọng xuất hiện trong màn hình livestream.
Sau khi lão hiện thân, một mảnh trời bên ngoài Lam Tinh đột nhiên xuất hiện một tinh cầu màu xanh biếc còn lớn hơn so với Lam Tinh mấy lần.
Ngay tại lúc ngàn vạn sinh linh khiếp sợ há to miệng, vô số thần văn giả mạnh mẽ từ tinh cầu phi thân ra.
Trên tinh cầu màu xanh biếc là cây cổ thụ che trời, nhánh cây đang điên cuồng sinh trưởng.
Chỉ trong chốc lát, nhánh cây đâm thẳng lên trời, giương nanh múa vuốt phóng về phía Lam Tinh.
“Lam Tinh, còn có tất cả Nhân Tộc, hãy ngửa cổ chờ bị ta thôn phệ đi!”
Ngu Hạo lúc này thân hóa đại thụ, cả người tản ra hơi thở tà ác màu xanh đen, thần tình hung lệ nhìn chằm chằm Lam Tinh.
Nhánh cây đại thụ xuyên qua bầu trời, chộp lấy toàn bộ Lam Tinh vào trong nhánh cây, vô số cành cây sắc nhọn mạnh mẽ đâm vào trong Lam Tinh.
Nhưng bất kể lão có thúc giục lực lượng thế nào thì cũng không thể phá vỡ phong ấn của Lam Tinh.
“Ta không tin, hấp thu cho ta!”
Ngu Hạo tức giận quát.
. . .
“Đây là Thương Vương cổ tộc và Thương Vương cổ tinh trong truyền thuyết sao? Thật đúng là lần đầu thấy!”
“Lão làm sao mà đem cả Thương Vương cổ tinh tới đây được, những cổ tộc này quả nhiên không thể xem thường!”
Hàng tỷ sinh linh xem trực tiếp đều không ngừng thảo luận.
. . .
Khặc khặc khặc!
Một tiếng cười tà mị truyền tới từ bên ngoài sao trời.
Ngu Hạo hơi sửng sốt, ngược lại giận dữ vung tay lên, vài nhánh cây sắc nhọn đâm về phía thanh âm vừa truyền tới.
Tách tách tách!
Thần văn lực âm hàn bá đạo, trong tinh không bạo phát.
Nhánh cây của Ngu Hạo vươn tới bị hàn băng lực đáng sợ đông cứng lại trên bầu trời, sau đó đứt ra từng khúc.
Nhưng mà hàn băng lực không bỏ qua, lại theo nhánh cây lan tràn đi xuống.
Vì phòng ngừa hàn băng lực xâm nhập toàn thân, Ngu Hạo vội vàng chặt đứt liên hệ của nhánh cây với mình.
“Đế Khâm Na Tịch, kỹ nữ nhà ngươi, tưởng ôm được cái đùi mới thì ta không có biện pháp với ngươi sao?”
Nhìn bóng trắng và Đế Khâm Na Tịch bên cạnh gã đã hiện thân trên bầu trời cách đó không xa, Ngu Hạo hổn hển nói.
Phải biết rằng trong Vũ Trụ chi thành, lão chính là ăn thiệt trong tay bóng trắng.
Hơn nữa bị Đế Khâm Na Tịch đùa giỡn, hiện tại hai người kẻ thù gặp mặt, Ngu Hạo đã không áp chế được tức giận trong người.
Lúc này trên người Đế Khâm Na Tịch tản ra hắc khí nhàn nhạt, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp đã có thêm vài phần tà khí, nhiều thần văn giả trong nháy mắt nhìn thấy bà ta đều bị tư thái thân thể của bà ta gợi lên dục vọng trong thần hồn.
“Ngu Hạo, ân oán của chúng ta hay là cứ để sang một bên, trước tiên hợp lực tiêu diệt Lam Tinh thì thế nào?”
Đế Khâm Na Tịch thản nhiên cười.
Ở hư không phía sau bà ta, tựa như có vô số ác ma lộ ra khuôn mặt tươi cười quỷ dị.
. . .
Nhất thời, xung quanh Lam Tinh, u ám dày đặc.
Sau khi Ngu Hạo và Đế Khâm Na Tịch xuất hiện, một hơi thở áp lực mạnh mẽ tầng tầng bao vây lấy Lam Tinh, đại chiến đã hết sức căng thẳng.
Thần văn lực của Hạo Nguyệt và Hạo Dương học cung không ngừng nện lên phong ấn, nhưng vẫn như trước không có bất cứ tác dụng gì.
Ngu Hạo đứng trên không trung quan sát trận pháp, linh quang chợt lóe, vô số nhánh cây nhỏ như sợi tóc vươn ra, ý đồ tìm được khe hở của phong ấn, từ trong đó hấp thu lấy năng lượng của Lam Tinh.
Nhưng bất kể lão thử thế nào cũng là thất bại mà chấm dứt.
Hình ảnh trực tiếp của nền tảng Hồ Á cho toàn bộ vũ trụ là tất cả các vị trí, toàn bộ đều không góc chết, điều này cũng khiến cho các sinh linh ngoài vũ trụ xem đến mê say.
“Cái vỏ ngoài của Lam Tinh thật đúng là cứng!”
“Hừ, không có Cố Trường Khanh, Nhân Tộc ngay cả dũng khí ra ứng chiến cũng không có, thật khiến người khác xem thường!”
“Trước kia còn cảm thấy Nhân Tộc có chút huyết tinh, ít nhất Cố Trường Khanh sát phạt quyết đoán, cũng không dây dưa lề mề, thì ra là do hào quang của hắn quá thịnh, che lấp hết nhược điểm của Nhân Tộc.”
“Nhân Tộc được xưng là trí tuệ, nói thẳng ra còn không phải chỉ là một đám côn trùng đê tiện!”
“Giờ có trò hay để xem rồi, nói không chừng chúng ta có thể chứng kiến một tinh cầu bị hủy diệt!”
“Nếu Lam Tinh xong đời thì cả Nam vũ trụ sẽ triệt để trở thành chiến trường, ha ha, màn kịch này thật đáng xem!”
Ngoại trừ tòa nhà trung tâm của Lam Tinh, những nơi khác đều đã cắt bỏ những dữ liệu liên quan đến nền tảng Hồ Á, mọi người tuy rằng biết Lam Tinh đang đối mặt với đại nạn trước nay chưa từng có, nhưng bọn họ không hề biết gì về đánh giá của ngoại giới.
Đề nghị của Đế Khâm Na Tịch khiến cho cảm xúc táo bạo của Ngu Hạo đã có chút dịu xuống.
Ánh mắt tham lam của lão đánh giá từ trên xuống dưới cơ thể câu nhân kia, sau đó lại chán ghét mà quay mặt đi, hung tợn nói.
“Đừng coi lão tử là kẻ ngốc, đề nghị của ngươi nếu là muốn để ta đi chịu chết, vậy ta sẽ giết ngươi trước!”
Vẻ mặt Ngu Hạo dữ tợn, cành lá đại thụ phía sau bỗng nhiên mọc lên lan tràn, thị uy với Đế Khâm Na Tịch.
Đế Khâm Na Tịch chống eo, trên khuôn mặt lẳng lơ diêm dúa lộ ra vài phần âm độc, nâng ngón tay chỉ vào bóng trắng ở bên cạnh.
“Ngu Hạo, ngươi cũng quá không tự tin, ta chỉ là nghĩ ra một kế hoạch vĩnh tuyệt hậu hoạn mà thôi!”
Vẻ mặt Ngu Hạo âm trầm, đối với lời của ả đàn bà rắn rết này lão nửa tin nửa ngờ.
Thần hồn của bóng trắng đã rơi vào hắc ám, quên đi quá khứ, toàn bộ đầu óc chỉ còn lại dục niệm giết chóc vô tận.
Đi theo Đế Khâm Na Tịch ra khỏi Vũ Trụ chi thành, gã chỉ nghĩ tới hủy diệt, hủy diệt càng nhiều càng tốt.
Đế Khâm Na Tịch đặt cho gã một cái tên, gọi là Ám Văn, đối với chuyện này gã không để ý chút nào, tên chẳng qua chỉ là một cách gọi mà thôi.
Ngu Hạo tự cho rằng mình và bóng trắng không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận