Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 351: Nhân Tộc Phản Kích (1)

Bên ngoài Lam Tinh, trong bầu trời.
Ám Văn vẫn đang tiếp tục dùng hàn băng lực phong tỏa Lam Tinh.
Rắc rắc!
Tầng băng ngưng kết, phát ra tiếng nổ chói tai.
Ngục Ma sử dụng tất cả lực lượng trong cơ thể, đối kháng với lực hút mạnh mẽ của lốc xoáy.
Sát thủ của Hắc Ngục điện đường đang đại khai sát giới trên bầu trời, nghe được tiếng cười điên cuồng đắc ý của Đế Khâm Na Tịch thì đều phát hiện ra khốn cảnh của Ngục Ma.
Bọn họ nhanh chóng giải quyết thần văn giả bên người, đồng loạt bay về phía Ngục Ma, muốn cứu hắn ta ra.
Ngu Hạo nhạy bén phát hiện ý đồ của bọn họ, trong hư không xuất hiện từng cái cây non nhanh chóng sinh trưởng.
Có vài người động tác hơi chậm đã bị nhánh cây xuyên thấu, thần văn lực trong cơ thể bị hút khô, ngay cả tứ chỉ khô kiệt cũng không được buông tha.
Lam Tinh lúc này đã thành một quả cầu băng thật lớn.
Xuyên qua từng tầng băng trong suốt, Lam Tinh như có một phong cách khác, một màu xanh thẳm bóng loáng, nhìn qua vừa quỷ dị lại thần bí.
Ngu Hạo thu thập xong mấy sát thủ, nâng tay mở ra một trùng động không gian thật lớn, sau đó dùng nhánh cây rắn rỏi bao vây lấy Lam Tinh đang bị hàn băng lực đông cứng, kéo vào bên trong trùng động.
Các thế lực khác không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhất là người của hai đại học cung, lúc này đã câm như hến.
Các sát thủ tả xung hữu đột, từng tầng nhánh cây ngăn cách bọn họ ở bên ngoài, bất kể có làm thế nào cũng khó mà tiến gần về phía Ngục Ma nửa bước.
Mắt thấy lốc xoáy càng ngày càng gần, đã che khuất toàn bộ tầm mắt, Ngục Ma tuyệt vọng cắn răng, nhắm lại hai mắt.
Đế Khâm Na Tịch cười lớn châm chọc: “Ngục Ma, làm chó cũng chỉ có một kết cục này, ta hảo tâm tiễn ngươi một đoạn, ngươi nên cảm kích ta mới đúng!”
Ngục Ma phẫn hận mở to mắt, vừa muốn nói chuyện thì từ trong Lam Tinh đột nhiên truyền tới một tiếng gầm!
“Nếu tất cả đều tới rồi, vậy thì lưu lại bồi gia đây chơi một chút, một kẻ cũng đừng hòng rời đi!”
Loảng xoảng!
Phanh! Phanh! Phanh!
Tất cả mọi người còn chưa thấy rõ, không gian đóng băng đột nhiên vỡ tung tóe.
Vết nứt kéo dài ra mọi phía xung quanh không ngừng răng rắc rung động, từng tầng băng bắt đầu vỡ tung, đồng thời, những nhánh cây tráng kiện đang vây khốn Lam Tinh của Ngu Hạo cũng theo đó mà đứt thành từng đoạn.
Ám Văn không dám tin mà nhìn hình ảnh vỡ vụn trước mắt, thì thào nói: “Làm sao có thể?”
Gã chính là thần văn giả hắc ám mạnh nhất, hàn băng lực của gã nếu dám nói xếp thứ hai, vậy không ai dám nói mình xếp thứ nhất.
Cơ hồ đã hao hết toàn bộ lực lượng để đóng băng không gian quanh Lam Tinh, vậy mà dễ dàng bị phá vỡ như thế?
Ngu Hạo bất ngờ không kịp đề phòng, mất đi cân bằng, thân thể cũng lảo đảo theo tinh cầu màu xanh biếc.
Phản ứng đầu tiên của lão là khẳng định do Ám Văn và Đế Khâm Na Tịch giở trò quỷ, nhưng lại thấy Ám Văn vẻ mặt mờ mịt, vội vàng quay đầu nhìn về phía lỗ hổng bị phá ra trên tầng băng.
Gió lốc đột nhiên thổi quét, một con cự hổ màu đen chân trước lao nhanh, trong cái miệng hổ cực lớn phát ra tiếng rít gào kinh thiên động địa, từ trong Lam Tinh lao ra, phóng thẳng lên bầu trời.
“Đây là thứ gì?”
Những thế lực vẫn cho rằng Lam Tinh không dám ra tay, nhìn thấy Ngu Hạo lôi kéo Lam Tinh cách trùng động càng ngày càng gần, bọn họ chỉ còn chờ chia sẻ thành quả thắng lợi.
Nhưng khí thế mạnh mẽ ngất trời này khiến cho mộng đẹp của bọn họ nháy mắt vỡ nát!
Đuôi của cự hổ dựng thẳng, nơi nó đi qua, những tầng băng thật dày đều bị quét thành bọt khí, cả không gian nổi lên gió lốc khủng bố.
Tiếng hổ gầm ngừng lại.
Tia chớp màu tím đột nhiên xuất hiện, lan tràn tàn sát bừa bãi cả mảnh sao trời.
Vô số người còn chưa sử dụng ra thần văn lực trong cơ thể thì đã bị gió lốc cuốn đi, dưới vô số băng nhận sắc bén tung hoành cắt ngang qua bầu trời, bị cắt thành thịt vụn.
Gió cuộn sấm rền, thiểm điện như long.
Những người đang chạy trốn, một khi bị lôi đình đánh vào sẽ bốc lên ánh lửa, trở thành tro bụi bị đốt cháy.
Dưới sao trời mênh mông, những thần văn giả huyết vũ phun trào.
Người nhát gan sớm đã bị dọa cho sợ vỡ mật, trong lúc ngơ ngác thẫn thờ đã phải trả giá bằng cả sinh mệnh.
Trương Hổ đứng trong không trung, mắt lạnh nhìn một màn có hiệu quả trấn sát này.
Sau đó thúc giục đế giáp, chuyển hướng mục tiêu về phía Ngu Hạo.
Chỉ trong chốc lát, phía sau y hiện lên hư ảnh Ma Vương tay cầm Ma Thần Chi Chùy, dùng khí thế như thái sơn áp đỉnh, nện về phía Ngu Hạo.
“Lão củi lửa khô quắt kia, Hổ gia ta không thu thập các ngươi, các ngươi lại dám tự mình dâng đến cửa!”
Thanh âm Trương Hổ nhưng chuông đồng lớn, ong ong vang vọng chấn động cả một mảng trời.
Ngu Hạo ngửa đầu, nhận ra Trương Hổ, khinh thường mà trào phúng nói: “Ha ha, rùa rút đầu, thật đúng là xem mình là vương rồi, chịu chết đi!”
Lão vung mạnh tay lên, một nhánh cây sắc bén vươn ra, xé gió mà đi, đâm về phía ngực Trương Hổ.
Oanh!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, Ma Thần Chi Chùy cuốn theo lôi điện của cả mảnh sao trời, mạnh mẽ nện lên nhánh cây đang phóng tới của Ngu Hạo.
Nhánh cây đứt gãy từng khúc, chia ra vô số đoạn nhỏ, chúng nó nhiễm phải lôi điện, dùng khí thế hung mãnh như chẻ tre bay ngược về phía Ngu Hạo.
“Không thể nào, đây là thứ gì? Sao lại có uy lực mạnh như vậy?”
Ngu Hạo không thể tin được mà trừng hai mắt, bởi vì lão tận mắt nhìn thấy thứ vung chùy không phải là bản thân Trương Hổ, mà là hư ảnh phía sau y, lão không khỏi hỏi ra nghi vấn như vậy.
“Ít thấy mới hiếm lạ, Hổ gia sẽ khiến ngươi ghi nhớ thật lâu!”
Trương Hổ thấy Ngu Hạo né được một kích này, ánh mắt tàn nhẫn mà trừng lão.
Đây là một binh khí mà Trương Hổ có được khi lịch lãm trong Vũ Trụ chi thành, binh khí này quả thực là chuyên được tạo ra cho hư ảnh thần văn.
Thân chùy có màu đen, bên trên điêu khắc ma văn khiến người nhìn sợ hãi, lúc vung lên chính là thần lôi đầy trời!
Ngu Hạo không dám cứng đối cứng, bắt đầu đọ sức với Trương Hổ.
Ám Văn xấu hổ và giận dữ không thôi, thấy tất cả những gì làm vừa rồi đều vô ích, gã giang hai tay ra, thả ra hàn băng lực phong tỏa không gian trước mặt Trương Hổ.
Phía trên hư ảnh Hắc Hổ, dùng mắt thường cũng có thể thấy được mà ngưng kết một tầng hàn băng.
Động tác tấn công cũng càng ngày càng chậm.
Bóng trắng mừng thầm trong lòng, nhưng sự vui sướng này còn chưa lan tới đáy mắt thì một cảm giác tim đập nhanh khiến cho gã bất giác thấy run rẩy không thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận