Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 355: Nếu Lão Đại Nhìn Thấy Thì Tốt Biết Bao…

Ngoài bầu trời của Lam Tinh, lôi đình bắt đầu khởi động, nơi đây nghiễm nhiên trở thành trường săn bắn điên cuồng của Nhân Tộc Lam Tinh.
Thấy ba kẻ địch tội ác tày trời đều đã chạy, mấy người Trương Hổ và Triệu Phong vô cùng ủ rũ!
Bọn họ muốn đuổi theo, nhưng hoàn toàn không tìm thấy bất cứ dấu vết gì có thể truy tìm, chỉ có thể đem tất cả lửa giận phát tiết lên người những thần văn giả khác.
Hắc mang quanh thân Trương Hổ chợt lóe, mãnh hổ trên đỉnh đầu uy phong lẫm liệt, thi thoảng lại phát ra tiếng gầm gừ rung trời, hổ trảo liên tiếp xuất ra, những thần văn giả thừa cơ muốn chạy trốn đều chết dưới hổ trảo, số lượng nhiều không đếm hết.
Trong tay hư ảnh Ma Vương, Ma Thần Chi Chùy xé gió mà tới, trong sấm chớp lôi điện, mấy ngàn thần văn giả bị giết chết.
Mặc dù Thần Long của Ngô Duệ kim quang ảm đạm, nhưng vẫn duy trì được long thế kiêu ngạo như cũ, khoảnh khắc đuôi rồng quẫy lên, chính là lúc kết thúc sinh mệnh của vô số thần văn giả.
Long tức nóng rực, hội tụ khí tức nóng bỏng và sát khí mạnh mẽ trong cơ thể của Hắc Giao, phun trên lộ tuyến chạy trốn của các thần văn giả, một lần phun long tức này có thể nhất kích tất sát, hủy thiên diệt địa, hoàn toàn chặt đứt hy vọng sống sót của những thần văn giả này.
Triệu Phong dưới sự lôi kéo của Thần Phong Chi Dực, tốc độ đã nhanh như gió, thân ảnh như quỷ mị.
Cả người anh ta lóe lên thần quang, như sao băng xuyên qua giữa những thần văn giả, tùy ý giết chết, trong bầu trời liên tiếp văng ra huyết vụ đỏ tươi.
Uy lực của Chiến Thần Phủ trong tay Thao thiết không giảm, nhìn như chỉ bổ về mấy mục tiêu, nhưng lưỡi rìu kéo dài thẳng tắp chém qua, nơi đi qua chỉ còn lưu lại phần chân tay và cơ thể bị chặt đứt.
Các thần văn giả tuyệt vọng, tâm thần chấn động, trong đầu chỉ còn lại một chữ: Chạy!
Bọn họ không rảnh hối hận, chỉ thầm nghĩ nhanh chóng thoát khỏi không vực như địa ngục này của Lam Tinh, không muốn lưu lại dù chỉ thêm một giây phút nào nữa.
Nhưng bất kể bọn họ trốn tới hướng nào đều sẽ xuất hiện từng sợi xiềng xích rực rỡ của Ngân Hà Tỏa Liên.
Vài thần văn giả liên thủ muốn mạnh mẽ đột phá phong tỏa của xiềng xích để chạy ra ngoài.
Nhưng bọn họ vừa dựa vào gần nhau thì xiềng xích đã giống như linh xà, gắt gao cuốn lấy bọn họ, một chút cũng không thể động đậy.
Các thần văn giả hoảng sợ thét chói tai, đây là thanh âm cuối cùng bọn họ lưu lại trong không gian này.
Xiềng xích cuốn lấy mục tiêu, co rút lại chặt chẽ, thần văn giả sống sờ sờ bị cắt nát thành mảnh nhỏ.
Hình ảnh săn giết kinh tâm động phách, nơi nơi đều có thể thấy được, những sinh linh xem trực tiếp vào lúc này, tất cả đều trầm mặc!
Bởi vì Lam Tinh đế chủ ngoài ý muốn bị vây nhốt mà dẫn phát hành động vây công Lam Tinh lần này, thanh thế to lớn trình diễn trước dư luận.
Nhưng hạ màn của tràng cảnh thảm liệt như thế, đây là kết cục mà bất kỳ ai cũng không nghĩ tới!
Nhóm Trương Hổ, Thao Thiết, Triệu Phong, Ngô Duệ, Thích Ngọc Na đứng thành một hàng, trên người đẫm máu, giống như la sát đứng sừng sững trên bầu trời bên ngoài Lam Tinh.
Tất cả quân địch là các thế lực đến xâm phạm, ngoại trừ Ám Văn và Đế Khâm Na Tịch, thêm cả Ngu Hạo ra thì tất cả đều đã bị giết chết gần như không còn.
Thần Long của Ngô Duệ phun ra một ngụm long tức cuối cùng, đốt sạch mưu máu không còn lại gì, kim quang đột nhiên biến mất, Thần Long khôi phục lại trạng thái của Hắc Giao, ẩn vào hư không phía sau Ngô Duệ.
Những người khác cũng đều thu hồi thần binh, lôi điện trên Ma Thần Chi Chùy của Trương Hổ lóe lên, bầu trời trở về vẻ yên bình trước đó.
Trương Hổ tùy tiện đứng trong bầu trời, khí phách nói: “Ai còn dám làm kẻ địch với Lam Tinh thì cứ rửa cổ chờ sẵn đi, chờ Hổ gia ta chặt đầu của từng tên một làm cầu đá chơi!”
Sắc mặt Thích Ngọc Na trầm xuống, canh cánh trong lòng nói: “Đáng tiếc lại để cho Đế Khâm Na Tịch chạy! Nếu như ta nhanh hơn chút nữa thì nhất định có thể bắt được bà ta!”
Triệu Phong lắc đầu giải thích: “Không phải lỗi của ngươi, đều trách ta, không dự đoán được bà ta còn có một kẻ trợ giúp.”
Thao Thiết chậc lưỡi nói: “Đáng tiếc nhất chính là Ngu Hạo, rõ ràng chỉ thiếu chút nữa, chỉ cần cho lão một rìu chẻ thành hai đoạn, làm tan hết sinh mệnh lực của lão thì đã xong rồi!”
Ngô Duệ nhìn ngân hà rực rỡ phía xa, phun ra một ngụm trọc khí nói: “Được rồi được rồi! Việc đã đến nước này còn nói những cái đó làm gì, đúng không Hổ Tử?”
Ánh mắt Trương Hổ tản mạn nhìn về phía Tây vũ trụ, y vốn định nói nếu lão đại nhìn thấy thì tốt biết bao!
Nhưng lời đến bên miệng lại vẫn nuốt về, dẫn đầu bay về phía Lam Tinh.
Nhưng vẫn thì thầm tự nói: “Đánh nửa ngày, ngay cả ngụm nước cũng chưa được uống, các ngươi không khát sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận