Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 356: Xui Xẻo Lọt Vào Tay Cố Trường Khanh

Trên một tinh cầu chết xa xôi, tầm mắt Cố Trường Khanh rời khỏi quang não, trên mặt lộ vẻ vừa lòng.
Tất cả xảy ra trên Lam Tinh vừa rồi hắn đều xem hết toàn bộ.
Đối với biểu hiện của bọn Trương Hổ, Cố Trường Khanh không có bắt bẻ gì, vốn tưởng rằng Hoàng Đế sẽ cùng ra tay, không ngờ là năm thủ hạ của mình đã có thể giải quyết tất cả phiền toái.
Từ đầu đến cuối, Hoàng Đế ngay cả mặt cũng không lộ, hẳn là đã ở lại Lam Tinh để chỉ huy mọi việc.
Trong toàn bộ trận chiến, khiến Cố Trường Khanh có chút bất ngờ chính là thái độ của Ngục Ma.
Cố Trường Khanh cũng không nghĩ tới Ngục Ma và Hắc Ngục điện đường của hắn ta lại trung tâm như thế, vốn tưởng rằng một tổ chức sát thủ như vậy sẽ chỉ xem trọng lợi ích, không nói phẩm cách trung nghĩa.
Nhưng Ngục Ma đã liên tiếp hai lần dẫn dắt thủ hạ đứng ra bảo vệ Lam Tinh.
Nhất là lần này, còn là sau khi tin tức hắn bị nhốt trong Vũ Trụ chi thành truyền ra, trong tình huống rất nhiều thế lực phụ thuộc đều phản bội tập thể, hắn ta lại chủ động đứng ra.
Nếu lần đầu tiên là hắn ta bị thần uy của mình kinh sợ, vậy thì hiện tại chính là xuất phát từ trung thành tuyệt đối!
Đột nhiên, Cố Trường Khanh nhạy bén phát hiện được một thứ thú vị trong hình ảnh của quang não.
Tây vũ trụ.
Trong một mảnh không gian tĩnh mịch, bỗng nhiên có một tia khí tức dao động.
Ngay sau đó, cả người Ngu Hạo tản ra khí tức sinh mệnh màu xanh sẫm, xuất hiện trên bầu trời.
Bấy giờ, thân thể lão rất suy yếu, theo một đường chạy trối chết này, cho dù lão dùng hết toàn lực cũng không thể ngăn cản sinh mệnh lực bị thất thoát ra ngoài.
Nửa bên cơ thể bị long trảo bóp nát, đó là nơi ẩn chứa gần một phần ba lực lượng bản nguyên, lần này bị thương nặng đã khiến cho căn cơ của lão bị lung lay.
Điều này không phải chỉ dựa vào thời gian là có thể bù đắp được!
Lão hổn hển quát: “Lam Tinh, còn có tất cả Nhân Tộc, về sau chúng ta sẽ chậm rãi tính toán món nợ ngày hôm nay!”
Ngu Hạo ổn định tâm thần, mở ra một cái không gian ở trong bản thể không còn trọn vẹn.
Ở bộ rễ dưới thân cây của lão, một Thương Vương cổ tinh không trọn vẹn chậm rãi lộ ra.
Thương Vương cổ tinh hiện tại đã không còn màu xanh biếc rực rỡ như trước nữa, mà là một màu vàng khô héo, nơi chốn lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều, vô cùng thê lương.
Sinh linh của Thương Vương cổ tộc giống như rơi vào vực sâu không đáy, trong tiếng khóc bi thương phát ra còn có vô tận tuyệt vọng.
Ngu Hạo phiền não giận dữ hét: “Khóc cái gì mà khóc, ta còn chưa có chết đâu! Chỉ cần có ta ở đây, Thương Vương cổ tộc vẫn còn!”
“Vậy thì, nếu ngươi không còn thì sao?”
Lão vừa dứt lời, một thanh âm bỗng nhiên truyền đến từ hư không mờ mịt.
Tiếng khóc của sinh linh trên Thương Vương cổ tinh ngừng lại, bọn họ hoảng sợ đứng lên, mờ mịt nhìn xung quanh tìm ra nơi thanh âm truyền tới.
Thân thể Ngu Hạo nhất thời cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Cố Trường Khanh gần ngay trước mắt, lão giống như nhìn thấy quỷ, liên tục lùi về phía sau.
“Ngươi… ngươi… không phải, không phải ngươi đã, đã bị nhốt trong Vũ Trụ chi thành, trong tỷ năm tới không thể ra ngoài sao?”
Ngay cả chính Ngu Hạo cũng không phát hiện, lúc này không chỉ có ngữ điệu của lão biến đổi, mà còn run rẩy không thể tự kiềm chế.
. . .
Trên không trung của Thương Vương cổ tinh.
Cố Trường Khanh đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy tinh hà vắng vẻ tiêu điều xung quanh.
Ánh mắt dừng trên tinh thể không hề có sinh cơ này, một lát sau, trong lòng đã hiểu ra.
Vẻ mặt Ngu Hạo hoảng sợ nhìn Cố Trường Khanh, xác định trước mắt chính là người thật, không phải giống với lời đồn hắn vẫn còn ở trong Vũ Trụ chi thành chưa đi ra.
Trước mắt, sinh mệnh lực của lão chỉ còn lại chưa đến hai phần ba.
Hoàn toàn không phải là đối thủ của Cố Trường Khanh.
Cho dù là lúc lão còn toàn thịnh, đối mặt với Cố Trường Khanh, lão cũng chỉ có thể chạy trối chết.
Từ Vũ Trụ chi thành đi ra, lão sở dĩ dám tấn công Lam Tinh cũng là bởi vì nghe được tin tức Cố Trường Khanh đã bị kẹt lại Vũ Trụ chi thành.
Cố Trường Khanh thản nhiên quét mắt liếc nhìn Ngu Hạo, nhướng mày cười lạnh, “Là ai nói với ngươi ta bị kẹt lại đấy?”
Ngu Hạo nghe vậy, sắc mặt trở nên càng khó coi.
Giờ phút này, trong miệng lão như ăn phải ruồi bọ chết, nước đắng khó chịu muốn trào lên.
Trong lòng cũng cực kỳ hận nền tảng Hồ Á thả ra tin tức giả, càng hận kẻ đứng đầu Mã Khắc Thụy Lâm.
Phẫn hận sinh sôi lan tràn trong lồng ngực lão, cả Thương Vương cổ tinh đều phát ra tiếng nghiến răng khanh khách.
Cường giả của Thương Vương cổ tộc gần như đã chết sạch, những sinh linh còn lại thì run rẩy, đã sớm tìm một nơi nào đó trốn đi.
Không đợi Ngu Hạo mở miệng, Cố Trường Khanh tiếp tục nói: “Khó trách vẫn không tìm thấy ngươi, thì ra ngươi trốn ở cái nơi chim không thèm ị này, đừng nói chứ, thật đúng là không ngờ được!”
Ngu Hạo vừa nghe lời này, trên vỏ cây khô héo liền hiện ra màu trắng bệch.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên trả lời thế nào.
Hiện tại lão không sợ cái gì, chỉ sợ Cố Trường Khanh ra tay với mình.
Cố Trường Khanh khinh thường cười nói: “Chẳng qua, những nơi đó biến thành kinh khủng như vậy, chỉ sợ cũng là do ngươi ban tặng, đúng không?”
Từ khi hắn tới nơi này đã cảm nhận được, trong tinh vực mênh mông là trạng thái yên ắng vô hạn.
Lại liên tưởng đến một vài thủ đoạn bỉ ổi mà Ngu Hạo am hiểu, cũng không khó để hiểu được, những hành tinh chết này đều bị Ngu Hạo hút cạn tinh thể năng lượng nên mới thành như vậy.
Ngu Hạo khẩn trương vô cùng.
Trong lòng lão hiểu rõ, Cố Trường Khanh từ xa đuổi tới nơi này cũng không phải chỉ đơn giản muốn cùng lão ôn chuyện cũ.
Thấy Cố Trường Khanh có chút đăm chiêu, lực chú ý hơi phân tán.
Ngu Hạo liền lén lút làm ra một vài động tác nhỏ, chuẩn bị thi triển bí pháp chạy trốn.
Nhưng không ngờ, ngay tại lúc lão cho rằng mình đã thực hiện được, Cố Trường Khanh ở đối diện lại nhìn lão với ánh mắt đùa cợt.
“Xong rồi!”
Trong lòng Ngu Hạo khiếp đảm.
Ngay vừa rồi, lão rõ ràng phát hiện, không gian nơi lão đứng đã hoàn toàn bị giam cầm.
Như vậy, bất kể lão thi triển bao nhiêu bí thuật bỏ trốn thì cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Ngu Hạo kinh hãi không thôi, nếu lão mà không đi được thì kế tiếp chính là đại nạn giáng lâm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận