Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 362: Yên Tâm Đi, Ta Đã Trở Về!

Thấy thần hồn Cố Nghiên Nghiên đã lâm vào trạng thái không thể khống chế, nếu còn không ngăn chặn thì thần hồn sẽ hoàn toàn tan vỡ. Hoàng Đế cắn răng, chỉ có thể hạ quyết tâm, lựa chọn mạnh mẽ áp chế.
Lúc này, ánh sáng trên người Hoàng Đế chợt lóe, áo giáp Đế Hoàng gia thân.
Trên người ông ta phát ra uy áp khủng bố, trùng kích khiến cho mọi người trong phòng liên tục lui về sau vài bước.
Cũng may trong lúc chỉ mành treo chuông, Hoàng Đế cực lực khống chế được uy áp này, không tạo thành tổn hại gì cho Cố Nghiên Nghiên và hai tỷ muội Lâm Nguyệt Dao.
Mấy người Trương Hổ vội vàng cùng nhau xếp thành hàng che chắn trước mặt hai tỷ muội Lâm Nguyệt Dao, phóng thích thần văn lực, chặt chẽ bảo vệ bọn họ.
Nhưng ánh mắt lại không hề chớp mà nhìn về phía Hoàng Đế, uy lực của áo giáp Đế Hoàng kinh người như thế, Hoàng Đế tiền bối sao lại bỗng nhiên bạo phát thần văn?
Hoàng Đế không rảnh phân tâm, thầm nghĩ trước tiên ổn định thần hồn của Cố Nghiên Nghiên, tiến hành theo trình tự, đầu tiên là trấn an, rồi đi một bước tính một bước.
Nhưng đúng vào lúc này, khi Hoàng Đế chuẩn bị hành động thì cảm thấy có người xông vào kết giới do mình bày ra, Hoàng Đế Không hề nghĩ ngợi đã thúc giục thần văn, dùng tư thái mạnh nhất nghênh địch.
Hoàng Đế lạnh giọng quát chói tai: “Ai?”
Trong phút chốc, trong căn phòng nho nhỏ, mấy người mạnh nhất Lam Tinh thậm chí cả vũ trụ đều đồng loạt bùng nổ thần văn, nếu không phải có kết giới của Hoàng Đế ngăn cản, chỉ sợ một ít thần văn lực lộ ra ngoài cũng có thể hủy diệt cả một tinh hệ.
Nhất định là có kẻ địch đáng sợ xuất hiện, nếu không với thực lực của Hoàng Đế thì không cần phải tỏ ra như lâm phải đại địch như thế.
Mọi người đều chấn chỉnh lại tinh thần, mấy người Trương Hổ vẻ mặt cương nghị, đã phân công rõ ràng, đứng thành đội hình, chuẩn bị trả giá tất cả để ứng chiến.
Đây là thời khắc quan trọng nhất trong sống chết của con gái lão đại, cho dù bảo bọn bọ hy sinh tính mạng để bảo vệ Nghiên Nghiên, bọn họ cũng không mảy may nhíu mày dù chỉ là một cái.
Lâm Nguyệt Dao đã khóc không ra tiếng, đầu tiên là phu quân gặp chuyện không may, ngay sau đó con gái lại sinh tử chưa rõ.
Trong lòng nàng đã phủ kín vết thương, chỉ thiếu chút nữa đã vỡ thành mảnh nhỏ.
Lâm Thủy Dao ôm lấy tỷ tỷ, vẻ mặt cũng tái nhợt, chỉ biết nói ra câu an ủi máy móc: “Tỷ tỷ, không sao đâu, Nghiên Nghiên sẽ không sao đâu!”
“Là ta!”
Lốc xoáy ở kết giới trong phòng ngủ rung động, một thân ảnh xuất hiện trong phòng, chậm rãi quay đầu lại.
Một thân mặc quân trang của Đế Quốc chi chủ, dáng người cao lớn thon dài, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không có chút tỳ vết nào, ngoại trừ Cố Trường Khanh thì còn có thể là ai khác?
“Lão đại!”
“Lão công!”
“Tỷ phu!”
Thấy rõ bộ dáng người tới, Trương Hổ vui mừng đến phát khóc, hốc mắt lệ nóng quanh tròng: “Lão đại, ta còn nghĩ sẽ không được gặp lại ngươi nữa!”
Cố Trường Khanh sắc mặt không tốt trừng mắt nhìn y, “Làm sao, ngươi không hy vọng ta quay lại?”
Trương Hổ nháy mắt sửng sốt, vội vàng giải thích: “Không phải… không phải… lão đại, ta… ta…”
Triệu Phong nhanh chóng đi tới bịt miệng Trương Hổ lại, hiện tại cũng không phải lúc để tên này tấu hài mua vui cho mọi người ở đây.
“Lão công, Nghiên Nghiên nó…”
Lâm Nguyệt Dao xông lên trước ôm lấy cánh tay Cố Trường Khanh, lo lắng nói.
“Yên tâm đi, ta đã trở về, sẽ không để Nghiên Nghiên xảy ra chuyện gì.”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng ôm Lâm Nguyệt Dao một chút, quay đầu nhìn về phía Hoàng Đế.
“Tiền bối, vất vả rồi, tiếp theo cứ giao cho ta đi.”
. . .
Trái tim mọi người vào một khắc này cuối cùng cũng hạ xuống, mỗi người đều muốn biết Cố Trường Khanh rốt cuộc đã trải qua cái gì.
Nhưng cũng đều hiểu rõ, hiện tại không phải là lúc nói chuyện này.
Hoàng Đế gật gật đầu, thu hồi thần hồn của mình.
Uy áp cường thế của áo giáp Đế Hoàng tán đi, một chuyện khiến mọi người khiếp sợ xảy ra.
Thần hồn của Cố Nghiên Nghiên không còn cuồng bạo, mà trong nháy mắt Cố Trường Khanh đi về phía cô bé thì chậm rãi khôi phục bình tĩnh.
Trong phòng ngủ tràn ngập hơi thở vô cùng dịu ngoan, cùng với bộ dáng táo bạo không thể khống chế trước đó như hai người khác nhau.
Cố Trường Khanh ngồi xuống bên giường, vuốt ve đầu nhỏ của cô bé, dịu dàng trong mắt như muốn tràn ra.
Nhẹ giọng nói: “Nghiên Nghiên, đừng sợ, ba ba đã về rồi!”
Lâm Nguyệt Dao vui đến phát khóc, nước mắt rốt cuộc không khống chế được mà rơi xuống.
Nàng hơi hé miệng, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Cố Trường Khanh mở tay phải ra, một đóa hoa sen màu xám trắng nháy mắt nở rộ, một khí tức thần hồn tinh thuần ở hoa tâm đang không ngừng ngưng tụ xoay vòng.
Đây là những thần hồn hắn thu thập được trong Vũ Trụ chi thành, đã được Linh Diễm tinh lọc, không còn khí tức pha tạp nào.
Khi hắn trên đường truy tìm Đế Khâm Na Tịch và Ám Văn, cảm ứng được con gái Nghiên Nghiên xảy ra chuyện, hắn quyết định thật nhanh, xuyên qua vô số tinh hệ, chạy vội về tới Lam Tinh.
Còn chưa tới quảng trường số chín đã cảm nhận được lực lượng thần hồn cường đại.
Vào lúc hắn chuẩn bị phóng thích thần hồn của mình ngay tại chỗ để cùng nó giao lưu thì cỗ lực lượng này lại đột nhiên thu lại, Cố Trường Khanh đoán được là do đám người Hoàng Đế vì đề phòng làm người vô tội bị thương nên bày ra kết giới.
Nghiên Nghiên có thần hồn mạnh mẽ vượt xa người thường, quả thực vừa có lợi vừa có hại.
Có lợi chính là nó sẽ mở ra ngộ tính tu luyện cho cô bé, đồng thời cũng có thể khiến cho năng lực khống chế thần văn lực của con bé càng mạnh hơn.
Nhưng đối với cô bé vẫn còn nhỏ mà nói, dưới tình huống cả tâm trí lẫn cơ thể còn chưa trưởng thành, căn bản không làm được việc khống chế thần hồn chuẩn xác.
Vì thế nên khi thần văn của cô bé thức tỉnh mới xuất hiện tình huống táo bạo không khống chế được.
Cố Trường Khanh biết, thần hồn táo bạo có quan hệ với chuyện Nghiên Nghiên từng bị tổn thương linh hồn.
Mặc dù sau khi chuyện đó xảy ra, hắn đã kịp thời bổ toàn cho cô bé, nhưng vẫn không đủ để thừa nhận thần hồn cường đại như thế. Việc cấp bách trước mắt là phải ổn định được cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận