Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 363: Nghiên Nghiên Tỉnh Lại

Cố Nghiên Nghiên nằm trên giường, cơ thể cứng ngắc đã thả lỏng, nhưng ánh sáng thần vận vẫn như trước không tiêu tán.
Cố Trường Khanh đặt luồng thần hồn tinh khiết trong lòng bàn tay lên trán Cố Nghiên Nghiên, thần hồn hóa thành từng tia nhỏ, thong thả đi vào trong cơ thể cô bé.
Ánh sáng màu xanh trắng lúc sáng lúc tối, Cố Nghiên Nghiên thần kỳ tiếp nhận những thần hồn đó, khí tức tinh thuần trên hoa sen bắt đầu rót vào cơ thể cô bé càng lúc càng nhanh.
Thần hồn của cô bé không còn mất khống chế nữa, ngược lại dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người lại trở nên vô cùng bình tĩnh.
Uy áp bức người trong phòng ngủ đã không còn, mấy người Hoàng Đế đề phòng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào cũng dần thả lỏng.
Bọn họ đều nhìn thấy động tác của Cố Trường Khanh, suy nghĩ trong lòng cũng không giống nhau.
Trương Hổ nắm chặt tay, nói thầm trong lòng: Chỉ cần lão đại ở đây, sẽ không có vấn đề không giải quyết được, cho dù trời có sập xuống lão đại cũng có thể dùng thực lực bản thân chống đỡ.
Sắc mặt Hoàng Đế vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng lại nổi lên nghi hoặc không nhỏ.
Cố Trường Khanh xuất hiện tại thời điểm mấu chốt, chuyện này đủ để chứng minh hắn không bị nhốt trong Vũ Trụ chi thành.
Nhưng nền tảng Hồ Á không tới mức vì muốn gây ra một trận đại nạn mà dùng Cố Trường Khanh và Lam Tinh để chơi trò đùa lớn như vậy, cố ý rải tin tức giả chứ?
Chẳng qua hắn có thể kịp thời trở lại, so với cái gì cũng tốt hơn!
Triệu Phong và Ngô Duệ kích động nhìn nhau, lão đại vừa đến, tất cả nan đề đều được giải quyết dễ dàng.
Ánh mắt Chu Tước và Thích Ngọc Na nhìn Cố Trường Khanh có thêm vài phần cảm xúc khác.
Lâm Thủy Dao rốt cuộc cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, sụt sịt mũi nói: “Tỷ phu có thể an toàn trở về, chúng ta cái gì cũng không sợ. Tỷ tỷ, ngươi cùng Nghiên Nghiên cũng không cần lo lắng nữa.”
Lâm Nguyệt Dao xoa đôi mắt sưng lên vì khóc, xúc động nhìn cha con Cố Trường Khanh.
“Ta biết mà, lão công của ta không có chuyện gì, Nghiên Nghiên nhất định là không muốn ba ba gặp chuyện, cho nên vừa rồi mới bị kích thích.”
Cố Trường Khanh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ xinh xắn của con gái, cảm nhận được khí tức dao động nhàn nhạt giữa hai người, cảm giác thân thiết trước nay chưa từng có ập tới, hắn biết, đây là huyết mạch tình thần chặt chẽ giữa mình và cô bé.
Chỉ là ổn định thần hồn, chỉ dựa vào việc rót thần hồn vào còn chưa đủ, tiếp theo Cố Trường Khanh còn cần một thứ làm môi giới thích hợp để giúp Cố Nghiên Nghiên có thể khống chế thần hồn của chính mình.
Hai mắt Cố Trường Khanh hơi mở ra, ấn ký Linh Diễm trên trán bỗng sáng lấp lánh, bắt đầu từng chút một tróc ra từ trên trán hắn.
Sau khi ánh sáng ấn ký cuối cùng rời khỏi trán hắn, đóa sen xám trắng trên bàn tay hắn bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Cố Trường Khanh không hề do dự chút nào, trực tiếp thúc giục linh diễm, để nó dung nhập thật sâu vào trán Cố Nghiên Nghiên, một lát sau, ở mi tâm cô bé hiện ra một ấn ký màu xám trắng.
Lúc này, hoa sen màu xám trắng cũng giống như cảm ứng được, sau khi Linh Diễm mạnh mẽ tràn vào cơ thể Cố Nghiên Nghiên, thần vận ánh sáng trên người Cố Nghiên Nghiên nhạt dần rồi biến mất.
Trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô bé cũng bắt đầu hiện lên huyết sắc.
Nhìn thấy con gái biến hóa rõ ràng như vậy, nước mắt Lâm Nguyệt Dao vừa mới thu về lại như vỡ đê, che miệng rơi nước mắt.
Trên mặt Lâm Thủy Dao càng là kinh hỉ, cô ôm lấy tỷ tỷ, vỗ nhẹ lưng an ủi, một đôi mắt trong veo như nước lại trông ngóng nhìn Cố Trường Khanh, bên trong chất đầy cảm động và mong đợi không thể nói thành lời.
Hoàng Đế thấy Cố Nghiên Nghiên đã thoát khỏi nguy hiểm, không khỏi nhíu mày, Linh Diễm rốt cuộc mạnh thế nào không ai không biết, nhưng Cố Trường Khanh vì con gái mà không chút do dự lấy ra, phần quyết đoán này thực khiến người ta cảm khái không thôi.
Mấy người Trương Hổ cảm thấy trong mắt như có hạt cát, lão đại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, sát phạt quả quyết, cho người khác ấn tượng là một vương giả tuyệt đối cao cao tại thượng không thể nghi ngờ.
Nhưng đối mặt với cô con gái bình thường này, hắn lại lấy vật mạnh mẽ như vậy ra, nói cho là cho, không có gì vĩ đại hơn tình yêu của người cha.
Bất kể cách xa bao nhiêu tinh hệ, bất kể bản thân ở nơi nào, chỉ cần cô bé cần, hắn sẽ bất chấp tất cả mà tới, làm chỗ dựa cho cô bé.
Cố Nghiên Nghiên phấn điêu ngọc mài nằm trên giường, lông mi rung rung, ngón tay trắng trẻo đặt bên giường động đậy, chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt kia trong veo sáng ngời, bên trong như có trời sao lấp lánh, linh vận xinh đẹp tại lúc này như muốn chảy xuôi ra, nhìn quanh một vòng thì dừng lại ở chỗ Cố Trường Khanh không chuyển mắt.
Đôi môi tái nhợt của cô bé hơi động đậy, nhanh chóng bò dậy từ trên giường, mở ra đôi tay bổ nhào vào trong ngực Cố Trường Khanh.
“Ba ba! Ba ba!”
Cố Trường Khanh vốn cho rằng tim mình làm bằng sắt, nhưng dưới một tiếng kêu ngọt ngào này, bất tri bất giác bị hòa tan.
Hắn ôm lấy thân hình nho nhỏ của Cố Nghiên Nghiên, không ngừng lặp đi lặp lại: “Xin lỗi con.”
“Là ba ba không tốt, không bảo vệ tốt con và mama, về sau ba ba tuyệt đối sẽ không để hai người phải lo lắng sợ hãi nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận