Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 374: Mọi Người Đều Đang Nhanh Chóng Tiến Bộ

Chu Tước đằng hắng cổ họng, lại lần nữa hỏi: “Lão đại, nói đến mức này rồi, vậy nói chuẩn một con số đi!”
Cố Trường Khanh trả lời vẫn hời hợt như trước: “Không đến bốn vạn, cũng chính là 39.999.”
Trương Hộ bị sặc nước bọt đến ho khan, khuôn mặt đỏ bừng hỏi: “Lão đại, chỉ số tiềm năng của ngươi đạt tới 39.999?”
Tuy rằng tất cả mọi người đều có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe được con số này vẫn cảm thấy mình như bị búa tạ vạn cân mạnh mẽ đập lên ngực.
Ánh mắt Chu Tước thậm chỉ còn dại ra mà ngây ngốc đứng tại chỗ.
Mà Y Toa Bối Nhĩ ở một bên hấp thu kết tinh thần văn lực, sau khi nghe được con số này cũng tâm thần chấn động, kết tinh trong tay tuột tay rơi xuống, cả người ngây ra như phỗng.
Người khác cảm thấy thế nào cô không biết, cô chỉ biết mình ở nền tảng Hồ Á nhiều năm như vậy, số liệu từng tiếp xúc qua nhiều vô số kể.
Đừng nói chỉ số tiềm năng đạt tới 39.999, cho dù là đạt tới 9999 cũng không phải thần văn giả phổ thông tùy tiện là có thể thấy.
Trong mấy ngày nay hai nền tảng lớn xác nhập, cô thông qua thu thập một lượng số liệu lớn, hơn nữa dùng quang não phân tích, lại có số liệu trước đó trợ giúp để tra xét mấy thủ hạ này của Cố Trường Khanh, chỉ số tiềm năng của họ đều đã vượt qua hai vạn.
Lúc ấy cô đã nghĩ, lão đại mà mấy người này cực kỳ tôn kính, là lão bản tương lai của mình, Lam Tinh đế chủ Cố Trường Khanh, khẳng định còn mạnh hơn cả mấy người Trương Hổ.
Nhưng thực lực của Cố Trường Khanh cho dù có mạnh, chỉ số tiềm năng đạt tới hai vạn sáu bảy ngàn đã là nhiều nhất rồi.
Ai có thể nghĩ tới, hắn… thực lực của hắn vậy mà quăng đám thủ hạ đi xa như vậy!
39.999 điểm chỉ số tiềm năng, có lẽ trong toàn bộ lịch sử vũ trụ cũng chỉ có một mình Cố Trường Khanh mà thôi!
Đây đã không còn là vượt qua quá nhiều nữa, đây đã là hoàn toàn áp đảo!
So sánh với thần văn giả bình thường, chênh lệch giữa bọn họ đã không thể dùng bất cứ thứ gì có thể bù vào được nữa.
. . .
Bầu không khí trong bảo hộp thời không nháy mắt tăng vọt, tất cả mọi người sững người tại chỗ.
Trương Hổ trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ nói: “Lão đại, ngươi nói chưa đến bốn vạn, còn kém một điểm, này cũng quá mạnh rồi đi?”
Chu Tước mỉm cười trêu chọc: “Cũng không biết là ai không biết trời cao đất rộng, còn cảm thấy mình có thể đánh đồng với lão đại, mặt có đau hay không?”
Triệu Phong và Ngô Duệ cười toe toét chêm vào: “Không hổ là lão đại của chúng ta, thực lực nghiền áp vũ trụ, cũng không phải nói suông!”
Thích Ngọc Na không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Cố Trường Khanh lại càng thêm tràn đầy sùng bái.
Thực lực của Cố Trường Khanh không người có thể địch, bọn họ đều vì mình có thể trở thành thủ hạ của hắn mà cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Y Toa Bối Nhĩ thất thần, trong lòng sôi trào, nghĩ đến đầu tiên chính là lão bản cũ Mã Khắc Thụy Lâm.
Nếu ông ta nghe mình khuyên bảo, kiên quyết đứng về phía Lam Tinh, vậy thì nào đến mức lưu lạc đến kết cục ngày hôm nay.
Nhưng cảm nhận được lực lượng tinh thuần trong kết tinh, Y Toa Bối Nhĩ lại không nhịn được thở dài.
Nếu Mã Khắc Thụy Lâm ở đây, ông ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ chức vị lãnh đạo của nền tảng mới.
Có ông ta một mình đảm đương, có lẽ mình vĩnh viễn đều không thể đi về phía trước, cũng sẽ không có cơ hội được Cố Trường Khanh tán thưởng như hiện tại.
Nhất thời, trong lòng cô ngũ vị tạp trần, tiến triển hấp thu thần văn lực cũng lâm vào trì trệ.
Mọi người khiếp sợ qua đi thì đều có chút tự ti mặc cảm.
Trong lúc Trương Hổ ở Lam Tinh đối khác với đám thế lực kia, rõ ràng cảm nhận được thực lực hiện tại của mình tăng mạnh, tự tin đồng thời cũng có chút kiêu ngạo.
Vốn tưởng rằng y đã có thể đuổi kịp bước chân của lão đại, nhưng chênh lệch gần hai vạn điểm chỉ số tiềm năng lại khiến cho y không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Triệu Phong và Ngô Duệ có tình tình tương đối nội liễm, nhưng lúc này vẻ mặt cũng trở nên có chút phức tạp.
Lão đại thân là Lam Tinh đế chủ, thực lực đạt tới đỉnh cao, nhưng hắn vẫn còn tranh thủ từng giây từng phút nghĩ cách tu luyện, bọn họ cũng tuyệt đối không thể rơi ở phía sau, trở thành gánh nặng của lão đại.
Tần Đế từ Côn Luân đuổi tới thì đã hơi muộn, vừa lúc tiến vào trong bảo hộp thời gian, lại vừa vặn nghe được Cố Trường Khanh công bố chỉ số tiềm năng của mình, lúc này ông ta cũng dại ra.
Lại nhìn phản ứng của đám thủ hạ của Cố Trường Khanh, bỗng nhiên sinh ra một chút cảm xúc hổ thẹn kỳ lạ.
Tỷ năm trước, Tần Đế là người đàn ông mạnh nhất vũ trụ, là hy vọng của Nhân Tộc, có thực lực quét ngang vũ trụ, vòng sáng trên đầu so với Cố Trường Khanh hiện tại cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng chính mình lại bị một ả đàn bà chơi đùa cho xoay vòng vòng, thậm chí hủy đi cả Lam Tinh, hủy đi hi vọng quật khởi của Nhân Tộc.
Từ đó trở đi, tất cả kiêu ngạo và vinh quang của ông ta đều bị người ta mạnh mẽ giẫm nát dưới chân, chính mình cũng chìm vào vực sâu.
Sau khi hồi sinh, thứ duy nhất có thể lấy ra cũng chỉ có thực lực mà mình lấy làm kiêu ngạo, nhưng ở Lam Tinh hiện giờ, nhiều nhất cũng chỉ coi như đạt yêu cầu.
Cường giả trong vũ trụ thay đổi không ngừng, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người không kịp thích ứng, Tần Đế đã chết tỷ năm, tuy rằng thực lực không thấp, nhưng chung quy vẫn là thụt lùi.
Nhất là khi nhìn thấy thủ hạ của Cố Trường Khanh không lâu trước đây bạo phát ra thực lực trong trận chiến bảo vệ Lam Tinh, ông ta mới đột nhiên cảnh giác, khi thời đại vứt bỏ một người thì ngay cả một tiếng cảnh báo cũng không có.
Mấy người Trương Hổ trước đây còn yếu hơn mình, hiện giờ cũng đã vượt qua ông ta.
Sau khi Hoàng Đế từ Vũ Trụ chi thành trở về, thực lực rõ ràng tăng lên, hai người đều từng là Nhân Tộc đế chủ, Tần Đế rõ ràng cảm nhận được, bản thân mình và ông ta đã không ở cùng một cấp bậc nữa.
Một chút kiêu ngạo cuối cùng của Tần Đế, tại một khắc này đã không còn sót lại chút gì, sau một lát thất thần qua đi, ánh mắt ông ta hơi tối, trong lòng đã có một quyết định.
“Tinh Đế bệ hạ, không biết gọi ta đến đây là có chuyện gì?”
Tần Đế cung kính đi tới trước mặt Cố Trường Khanh hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận