Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 376: Kinh Hỉ Cực Lớn

Cố Trường Khanh lâm vào trầm tư.
Bắc vũ trụ, lại là Bắc vũ trụ!
Nơi Đế Khâm Na Tịch ngựa không dừng vó mà chạy tới chính là Bắc vũ trụ, nếu không phải có bí mật lớn, ả đàn bà ấy tuyệt đối sẽ không một đường chạy thẳng tới đó!
Chờ chút đã, Cố Trường Khanh âm thầm cả kinh, vội sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình.
Vừa nãy Tần Đế có nói bản thể của ông ta mất tích ở Bắc vũ trụ, như vậy chẳng phải nói rõ bí mật hấp dẫn Đế Khâm Na Tịch lại đúng lúc có liên quan tới bản thể của Tần Đế ư? Hay nói chính xác hơn, có lẽ bà ta biết bản thể của Tần Đế nằm ở đâu?
Bất kể thế nào, chính mình nhất định phải đi một chuyến tới Bắc vũ trụ mới được.
Trước mặt hắn phải nhanh chóng giải quyết chuyện ở Lam Tinh, không thể để Lam Tinh vào lúc hắn không có ở đây lại bị những kẻ xấu xa kia thèm muốn.
Cố Trường Khanh nhìn thoáng qua Tần Đế, lúc này sắc mặt Tần Đế ngưng trọng, hơn nữa ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía kết tinh thần văn lực trong tay Y Toa Bối Nhĩ.
Cố Trường Khanh tâm niệm chợt lóe, nếu có thể tìm được bản thể của đối phương, để bản thể cùng phân thân hợp hai thành một, vậy thì thực lực của Tần Đế có thể tăng lên hay không?
Thực lực Tần Đế cường thịnh hơn một chút, khôi phục đến trạng thái đỉnh cao vào tỷ năm trước, như vậy Lam Tinh sẽ có thêm một trợ lực cường đại, đây chính là chuyện tốt cả đôi đường.
Hiện tại thực lực của mấy người Trương Hổ đã không thể dựa vào kết tinh thần văn lực để tăng lên nữa, nhưng Tần Đế thì vẫn có thể.
Cố Trường Khanh trực tiếp đưa cho Tần Đế một cái không gian giới tử, đoạn nói: “Trước đó kết tinh tiềm năng ngươi mang ra từ Vũ Trụ chi thành chỉ là rác rưởi, đây là kết tinh thần văn lực tinh thuần, không có tác dụng phụ, hãy mau hấp thu đi, nhanh chóng đề cao thực lực.”
Tần Đế thân là chiến đế cấp chín mươi chín, có được Hắc Ngục đế giáp 108 tầng, vốn là tồn tại đỉnh cấp.
Khác với mấy người Trương Hổ chính là, thần văn của Tần Đế không cần thay thế, chỉ cần tiếp tục tăng lên chỉ số tiềm năng thì sẽ có khả năng vượt qua được cấp chín mươi chín.
Cố Trường Khanh tin tưởng, con đường tiến vào Siêu Thoát chi cảnh của Tần Đế sẽ không quá xa.
Tần Đế cũng đang có ý này, ông mở không gian giới tử ra, yên lặng tìm một góc an tĩnh, sau đó bắt đầu hấp thu năng lượng tinh thuần trong kết tinh thần văn lực.
Sau khi ông ta thả thần văn lực ra ngoài, hắc khí trong bảo hộp thời gian lập tức vờn quanh, ánh sáng màu xanh trắng của Y Toa Bối Nhĩ nháy mắt ảm đạm xuống.
Nhưng khí tức không hề xâm chiếm qua lại với nhau, cho nên chí ít thì trong quá trình tu luyện cũng không làm phiền đến người còn lại.
Y Toa Bối Nhĩ thấy thế thì lập tức phấn chấn tinh thần, càng thêm chăm chỉ chuyên tâm mà tăng cường chính mình, bởi vì cô biết, nếu mình không tiến bộ thì sẽ không xứng có một vị trí trong một đoàn đội tinh nhuệ như thế.
Cơ hội tốt như vậy, chỉ trong nháy mắt, Y Toa Bối Nhĩ đã cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.
Ánh sáng màu lam trắng dưới ám mang của Hắc Ngục đế giáp của Tần Đế đã trở thành một con đom đóm yếu ớt.
Mấy người Trương Hổ đều chờ đợi sắp xếp tiếp theo của lão đại với mình.
Cố Trường Khanh phất nhẹ tay, tức khắc, thần văn lực đáng sợ đã giam cầm tất cả bọn họ lại.
Mọi người kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ.
Không phải lo lắng Cố Trường Khanh sẽ làm gì mình, mà là bị thực lực Cố Trường Khanh dễ dàng phóng ra khiến cho kinh hãi.
Chỉ số tiềm năng thảo luận ngoài miệng là hai vạn cũng được, ba vạn cũng được, đó chỉ là chuỗi con số nhiều hay ít, cũng không có cảm nhận trực quan của bản thân.
Nhưng lúc này, cho dù bọn họ có theo bản năng phóng thích thần văn lực tự thân để đối kháng thì cũng không thể dao động được lực lượng cường thế của Cố Trường Khanh chút nào, nói bọn họ không hề có lực đánh trả cũng không quá đáng.
Phải biết rằng, đây mới chỉ là giam cầm, nếu là hủy diệt thì chỉ sợ bọn họ ngay cả bóng dáng Cố Trường Khanh còn chưa thấy rõ đã thần hồn câu diệt rồi.
Cố Trường Khanh không nhìn vẻ mặt của bọn họ, ấn ký màu xám trên tay phải dần dần sáng lên.
Sau đó phân tán thành vài tia sáng màu xám, lần lượt kéo dài hướng về trên người mấy người Trương Hổ, ánh sáng càng ngày càng thịnh, cơ hồ bao trùm toàn bộ mấy người vào trong.
Trương Hổ cảm thấy thần văn mà vừa rồi mình phóng thích lại bị ánh sáng màu xám này lôi kéo dần tách ra khỏi cơ thể, mặc dù không thống khổ, nhưng sự trống rỗng đột ngột này khiến cho đầu óc ai nấy đều dần mơ màng.
Lão đại đang làm cái gì?
Bọn họ đều rất hiếu kỳ.
Ngay tại lúc một tia thần văn lực cuối cùng hoàn toàn bị hút đi, mấy tia sáng chói mắt đột nhiên từ bàn tay của Cố Trường Khanh bắn ra.
Ánh sáng này không hề do dự, tìm đúng mục tiêu, trong chớp mắt đã lần lượt tiến vào trong thân thể mấy người Trương Hổ.
“Đệt, thật mạnh!” Thân thể trống rỗng của Trương Hổ nháy mắt bị thần văn lực cường đại tràn vào, đầu óc vốn đang mơ mơ hồ hồ cũng đột nhiên trở nên thông suốt hơn hẳn.
Chu Tước phát ra một tiếng kêu rên, trong thức hải của cô xuất hiện một hư ảnh so với trước kia thì mạnh hơn gấp trăm lần.
Thích Ngọc Na chỉ cảm thấy Ngân Hà Tỏa Liên của mình như có cảm ứng, thần văn lực đã tràn vào cơ thể, dưới sự thúc giục của lực lượng mạnh mẽ, thức hải cuồn cuộn, không gian phong tỏa của dây xích cũng rộng hơn gấp mấy lần.
Triệu Phong nhịn không được gầm nhẹ một tiếng: “Quá mạnh! Ta cảm thấy hiện tại Thần Phong Chi Dực của ta có thể giết chết bất cứ đối thủ nào trong nháy mắt!”
Long Chi Nghịch Lân trong thức hải của Ngô Duệ lóe lên hào quang, nhưng ông rõ ràng cảm giác được, đây là thần văn lực mới đang thu liễm lực lượng để bản thân mình thích ứng trước.
Thời gian từng giây trôi qua, ánh sáng trên người bọn họ ngày càng thịnh.
Cảm thụ được lực lượng mới mà mình vừa mới có được, ai nấy đều lâm vào kinh hỉ cực lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận