Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 378: Thần Văn Mới Càng Thêm Lợi Hại (2)

Đúng lúc này, một ánh sáng trắng đỏ nháy mắt chiếu sáng toàn bộ không gian bên trong bảo hộp thời gian.
Chu Tước mở hai mắt, Cửu Dương đế giáp xuất hiện trên người cô.
Lúc này, ở phía sau cô đột nhiên hiện ra chín cái kim hoàn cực lớn màu đen đang lơ lửng.
Trương Hổ chỉ vào sau lưng Chu Tước, kinh ngạc thốt lên: “Đó là cái gì?”
Ba người tập trung nhìn vào, phát hiện đồ án bên trong chín cái kim hoàn vậy mà lại là Tam Túc Kim Ô được lưu truyền từ thượng cổ.
Mỗi con Kim Ô đều đang ngưỡng cổ ngước nhìn, một chân đứng ở trung gian của kim hoàn màu đen, phần đuôi lông vũ hoa lệ vô cùng như ẩn như hiện, phảng phất như đang chuẩn bị vỗ cánh bay ra ngoài.
Hai tay Chu Tước hướng lên trên, nhìn thấy ba người trừng mắt đến nỗi con ngươi sắp rớt ra bèn nhanh chóng giới thiệu: “Thần văn của ta là Kinh Vũ thần văn, tiên tài kinh vũ hàn, u cư tĩnh long hoạch (một câu thơ cổ), ha ha, cảm ơn lão đại!”
Trương Hổ mở miệng: “Xem đi, còn huênh hoang nữa chứ, chẳng qua lão đại cũng không thiên vị, Chu Tước, ngươi cũng xem đế giáp mới của mấy người chúng ta, đánh giá cho chúng ta mấy câu dễ nghe xem.”
Trong lòng Chu Tước tràn ngập kinh hỉ, không để ý tới mấy người Trương Hổ trêu ghẹo.
Thức hải mở ra, nhất thời phát hiện, sau khi tăng lên thành Kinh Vũ thần văn, hư ảnh cũng rực rỡ hẳn lên.
Chín con Kim Ô lông vũ phấp phới, kéo theo Thái Dương Thần chiến xa, bày ra tư thế cấp tốc bay lượn về phía trước.
Lại thêm Nghê Hoàng Vũ Y phối hợp, lúc này Chu Tước trên người có Cửu Dương đế giáp hoàn toàn có thể hoàn toàn tự do chuyển hoán không gian giữa hiện thực và hư ảo.
Có năng lực này, trừ khi đối mặt với đối thủ cao hơn mình một đẳng cấp, nếu không cô sẽ không thể bị đánh bại.
Giờ phút này, cô thậm chí còn có chút chờ mong tìm một đối thủ để tập luyện một phen.
Chu Tước hưng phấn hỏi: “Lão đại, đây cũng là thần văn trong cấm địa độ đằng mà ngươi nói sao?”
Cố Trường Khanh gật đầu, vươn một ngón tay: “Đây đều là ta lựa chọn kỹ càng từ trong đó, các ngươi lại cẩn thận cảm nhận một chút, ngoại trừ thần văn lực tăng lên thì còn có gì khác nữa không?”
Bốn người vẫn còn đang đắm chìm trong hưng phấn khi cảm thụ thần văn lực mới, được Cố Trường Khanh nhắc nhở như vậy thì đều yên lặng lại, tập trung cảm thụ.
Lúc này, bên trong bảo hộp thời gian đột nhiên vang lên tiếng leng keng của kim loại va chạm.
Thích Ngọc Na mở mắt, nhíu mày nhìn trái phải, tò mò hỏi: “Các ngươi có cảm thấy được âm phong không ngừng?”
Bốn người chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô, ngay lập tức trố mắt đứng nhìn giống như thấy quỷ.
Thích Ngọc Na bị phản ứng của bọn họ khiến cho khó hiểu, khoảnh khắc cúi đầu mới phát hiện trên người mình không biết từ khi nào lại có thêm một bộ đế giáp đen huyền như U Minh.
Trong quỷ khí âm u, phía sau có vô số hư ảnh quỷ thần ùn ùn xuất hiện.
Thích Ngọc Na vươn hai tay ra, kinh ngạc hỏi: “Đây là… Bách Quỷ Dạ Hành đế giáp!”
“Lão đại, ngươi thật đúng là có mắt nhìn, không có cái nào thích hợp với khí chất của Thích Ngọc Na hơn nó!”
“Mau nhìn khí thế U Minh của bộ đế giáp này đi, cho dù người của Phong Đô có đến cũng phải sợ ngươi ba phần, Thích Ngọc Na, ngươi được đó!”
“Bách Quỷ Dạ Hành đế giáp là ngưng tụ tất cả oán linh âm sát từ thời viễn cổ đến hiện tại biến hóa mà thành, bất cứ sinh linh nào, chỉ cần cảm nhận được âm phong do đế giáp tản ra thì đều phải run sợ!”
“Thích Ngọc Na, ngươi chiếm được món hời lớn rồi…”
Trương Hổ còn chưa nói xong, Thích Ngọc Na đã bổ nhào về phía Cố Trường Khanh, ngữ điệu kích động: “Lão đại, ta yêu ngươi chết mất!”
Nhưng cô còn chưa tới gần đã bị một lực lượng vô hình đẩy trở về.
Những người khác thấy thế thì thiếu chút cười chết: “Còn muốn ăn đậu hủ của lão đại, cửa cũng không có!”
Thích Ngọc Na phá ra cười lớn, cách không mà tặng cho Cố Trường Khanh một cái hôn gió, chọc cho Chu Tược vẻ mặt tức giận, trợn mắt nhìn về phía cô.
Thích Ngọc Na thôi không đùa giỡn nữa, mà là chậm rãi thúc giục thần văn, trong thức hải lập tức hiện ra hư ảnh thần văn mới.
Thanh âm địa ngục khiến người khác sởn tóc gáy, từng đợt vang vọng trong bảo hộp thời không.
Hàng vạn hàng nghìn quỷ ảnh sắc mặt xanh mét cầm trong tay Tinh Hà Tỏa Liên, bày ra tư thế đi đi lại lại.
Ánh sáng U Minh trên Tinh Hà Tỏa Liên trong tay chúng nó chấn động, chỉ cần vung lên một cái, không những câu hồn khóa phách, còn có thể phân tán mà đi, khóa chặt không gian trong một phạm vi nhất định.
Bất kể là ai, chỉ cần bị phong tỏa bên trong không gian này, cho dù không chết cũng sẽ mất đi nửa cái mạng, thần hồn sẽ phải chịu thương tổn không thể nghịch chuyển.
Sinh linh sợ nhất là tử vong, sau khi Thích Ngọc Na tăng lên thành Thiên Cụ thần văn, có thể nói chính là tử địch và khắc tinh của bất cứ sinh linh nào.
Không khoa trương chút nào khi nói, mấy người ở đây đứng trước khí thế thu hoạch lớn này của Thích Ngọc Na, đều không còn khủng bố như vậy nữa.
Chu Tước khôi phục bình tĩnh, nhưng trên miệng cũng không tha người: “Thích Ngọc Na, ngươi đừng vì vậy mà đắc ý, Kinh Vũ thần văn và Cửu Dương đế giáp của ta mạnh hơn ngươi nhiều!”
Thích Ngọc Na lè lưỡi làm một cái mặt quỷ, hai cô gái ta tới ngươi đi, không coi ai ra gì mà vui vẻ giao lưu.
Thao Thiết ngây ra như phỗng, gãi đầu hỏi: “Bọn họ đang làm gì, đấu pháp sao?”
Cố Trường Khanh nhìn mà lắc đầu, nơi có phụ nữ, bầu không khí sẽ luôn biến thành khó mà miêu tả như thế.
Rống!
Thân hình Ngô Duệ run lên, đang biến ảo giữa hai hình thái Giao và Long.
Đế giáp bao trùm cơ thể, trên đỉnh đầu là mũ giáp đầu rồng cực lớn, hai sợi râu rồng hữu thần vô hình thon dài đang mặc sức phiêu đãng.
Đôi long nhãn cực lớn giống như có được năng lực nhìn thấu nhân tâm, khiến người sinh lòng sợ hãi.
“Các huynh đệ, các ngươi xem hình tượng mới của ta thế nào? Là Long Thần đế giáp đấy!”
Long Thần đế giáp, đồng thời có song trọng hình thái là Hắc Giao và Thần Long, hai màu hắc kim phối hợp khiến cho toàn thân tràn ngập long uy cương mãnh, càng thêm uy nghi khí phách.
Thần vận lưu chuyển, cả người Ngô Duệ đều bị bao vây bên trong mây mù như có như không.
Tiếng rồng ngâm vang vọng, không giận tự uy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận