Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 387: Công Chúa Của Đấu La Cổ Tộc

Chương 387: Công Chúa Của Đấu La Cổ Tộc
Sương mù dày đặc tan đi, thân ảnh một người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp bỗng xuất hiện, đối phương trợn trừng mắt, cả giận quát: “Tinh Đế của Lam Tinh Nhân Tộc, vì sao các ngươi lại càn rỡ như thế, còn dám giết tới nơi này, diệt tộc đàn của ta?”
Thần niệm của Cố Trường Khanh vừa phóng ra đã lập tức thăm dò được, chỉ số tiềm năng của người phụ nữ này cao tới hơn ba vạn.
Tần Đế dùng mật ngữ nói: “Sao có thể, cô ta vậy mà trốn thoát được Thái Không Lôi?”
Cố Trường Khanh không có đáp án, hắn đánh giá Cự Tích đế giáp toàn thân màu trắng bạc trên người đối phương, lạnh lùng đáp: “Thứ cản đường ti tiện hạ lưu, có tư cách gì nói chuyện với Nhân Tộc Lam Tinh, cút!”
Người phụ nữ giống như chịu nhục nhã cực lớn, khuôn mặt vốn xinh đẹp nay đã vặn vẹo kịch liệt, hắc động khủng bố phía sau bắn ra từng thanh âm rống giận, một quả cầu to lớn màu nâu đậm chợt lóe lên.
“Lai Sắt Ti Tháp ta là công chúa tôn quý nhất của Đấu La cổ tộc, ngươi lại dám bảo ta cút đi?”
Cô ta phẫn nộ lớn tiếng bác bỏ, hắc động ở trong hư không, hư ảnh một con kỳ đà còn lớn hơn bản thể của Hồng Lăng đột nhiên hiện thân.
Rống rống rống!
Dư âm do hư ảnh Cự Tích phát ra vang vọng tinh hà, đinh tai nhức óc, kết giới khi nãy Cố Trường Khanh bày ra lại bị tiếng gầm của nó làm cho xuất hiện từng vết nứt.
Thứ gọi là quả cầu mà Cố Trường Khanh nhìn thấy kia, chẳng qua chỉ là một lớp vảy cứng trên da của nó mà thôi.
“Cái thứ này… thật là xấu xí!”
Tần Đế chán ghét mà phun một ngụm nước bọt, ánh mắt chợt trở nên hung ác tàn bạo.
Bấy giờ, người xem livestream khắp vũ trụ đều thấy được toàn bộ diện mạo của công chúa Lai Sắt Ti Tháp của Đấu La cổ tộc, nếu như không phải lần này nền tảng Alpha livestream thì trong vũ trụ có cực ít người hiểu rõ về hiện trạng của tộc bò sát.
Chỉ từng nghe các tổ tiên nói qua.
Ở Bắc vũ trụ tồn tại một chủng tộc có trí tuệ tương đương với Nhân Tộc Lam Tinh, tỷ năm trước toàn bộ tộc dân của bọn họ đã thành công tiến hóa thành hình người, còn sinh sống lên trên cả mặt đất, nhưng về sau không hiểu vì lý do gì mà cả chủng tộc này lại dần dần mai danh ẩn tích.
. . .
“Trời ạ, ta còn cho rằng Đấu La cổ tộc rất xấu, không ngờ công chúa Lai Sắt Ti Tháp đây lại thật đẹp mắt!”
“Nhìn Cự Tích đế giáp màu trắng bạc của cô ấy không nhiễm một hạt bụi, vừa nhìn đã thấy không phải vật tầm thường.”
“Chẳng qua Tần Đế dẫn nổ Thái Không Lôi đủ để diệt trừ toàn bộ Đấu La cổ tộc, vị công chúa náy vì sao lại lông tóc vô thương?”
. . .
Kỳ thực ban đầu ở trận chiến trước đó, Lai Sắt Ti Tháp hoàn toàn không để mấy người Tần Đế và Cố Trường Khanh vào mắt.
Bởi vì Đấu La cổ tộc của bọn họ từ xưa đã có một truyền thuyết: Nhân Tộc sớm muộn cũng phải cúi đầu xưng thần với tộc bò sát.
Trong tỷ năm này, nhất cử nhất động của Nhân Tộc, từ phồn thịnh đến thăng trầm, tất cả đều được Đấu La cổ tộc giám thị.
Mặt trăng được Nhân Tộc xem là hành tinh thần thánh kia, chính là một cái máy giám sát mà tổ tiên từ xưa của tộc bò sát trang bị tại đó.
Vốn dĩ Đấu La cổ tộc xem Nhân Tộc là đối thủ cường đại nhất, nhưng mà khi nhìn thấy Nhân Tộc vậy mà từ bỏ thiên phú giết chóc tuyệt đỉnh, học cái gì mà nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, Đấu La cổ tộc từ trên xuống dưới đã suýt nữa bị chọc cười đến nội thương.
Sau khi đạt thành khế ước với Đế Khâm Na Tịch, ca ca cũng yên tâm mà tiến vào bí cảnh.
Vào lúc Thái Không Lôi toản thiên triệt địa, nổ tung mọi nơi, Lai Sắt Ti Tháp còn đang ở trên giường lớn xa hoa hưởng thụ mỹ nam hầu hạ.
Đợi khi cô ta lên mặt đất mới khiếp sợ phát hiện, ngoại trừ mấy chục thủ vệ tùy thân ra thì gần như không còn ai sống sót.
Bạo nộ ngắn ngủi qua đi, Lai Sắt Ti Tháp cẩn thận đánh giá Cố Trường Khanh, quăng tới mị nhãn, trong sự thâm thúy còn nhiều thêm một chút mập mờ.
“Cố Tinh chủ, đều là cường giả lãnh đạo, ngươi làm Tinh chủ của bọn họ có ý nghĩa gì, không bằng tới chỗ ta, ngươi cẩn thận nhìn xem, chúng ta khỏe mạnh hơn Nhân Tộc nhiều!”
“Phi!” Tần Đế ghê tởm đến nôn mửa, cười lạnh nói: “Yêu diễm đê tiện, một đạo Thái Không Lôi không đánh chết được ngươi, vậy ta lại ban thưởng cho ngươi thêm một đạo!”
Lai Sắt Ti Tháp nhất thời thẹn quá thành giận, trong lúc thúc giục thần văn mới phát hiện đã không thấy Cố Trường Khanh đâu.
Mà Tần Đế trước mắt lại phi thân lên, tóm lấy chi trước bên trái của Cự Tích, khiến nó nổ thành mảnh vụn, mà lần nổ này là không thể phục hồi như cũ.
Cự Tích và cô ta huyết mạnh đồng nguyên, đau đớn như bị khoét xương trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, cô ta cố gắng nhịn xuống, vùng vẫy ra khỏi trói buộc vô hình, hơn nữa thúc giục thần văn, muốn khiến nó phối hợp với mình giết chết Tần Đế.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc thất thần, cô ta giật mình phát hiện, bản thân đã bị những thần văn khác nhau bao vây lại.
Tử Thần, Minh Thần, Bạch Hổ, Hắc Long, Cốt Đế, Tổ Kỳ Lân, còn có Ma Đồng…
“Không!!!”
Lai Sắt Ti Tháp đại kinh thất sắc, kinh hoảng mà phóng thần niệm ra ngoài, hướng về phía ca ca trong bí cảnh cầu giúp đỡ.
Thần niệm của Cố Trường Khanh cũng theo sát ngay sau đó, chiêu “đầu thạch vấn lộ” (tìm tòi trước khi hành động) này xem như đã thành công!
Bạn cần đăng nhập để bình luận