Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 396: Tha Một Con Đường Sống? Nằm Mơ Đi!

Chương 396: Tha Một Con Đường Sống? Nằm Mơ Đi!
Đúng lúc mọi người cho rằng trước mặt đã không còn trở ngại, ánh sáng màu xanh sẫm bỗng nhiên lóe lên trong hư không.
Thần Vũ Tuyết Oánh phát ra một tiếng hét kinh hãi, trốn ra phía sau Tần Đế, trong phút chốc, bóng dáng Cự Tích thánh giáp của Khang Nạp ùn ùn kéo tới.
“Tinh Đế bệ hạ, đây đều không phải bản thể!”
Từ Thi Tình nhanh chóng đi đến bên cạnh Cố Trường Khanh, nhắc nhở hắn.
“Đúng, giống thứ xuất hiện trên người mẫu Cự Tích kia, ngươi tự bảo vệ tốt bản thân đi.”
Cố Trường Khanh nghiêng đầu nói xong thì nhanh chóng bày ra kết giới, đẩy Từ Thi Tình vào trong.
Những cao thủ bói toán có linh tính càng cao thì những chỗ thiếu hụt trên cơ thể càng lớn, Từ Thi Tình dưới sự trùng kích của Cự Tích thánh giáp sẽ không có khả năng sống sót.
Hồng Lăng không đợi Cố Trường Khanh gọi về, dùng thân hình cá chép của mình đánh về phía phân thân của Khang Nạp.
Cố Trường Khanh cùng Tần Đế đồng thời thúc giục thần văn lực, trong nháy mắt, trong chiến hạm hắc khí tràn ngập, uy áp của hai đại đế chủ Lam Tinh bao trùm không gian của nửa chiến hạm.
Khí tức xanh sẫm không còn chỗ trốn, phân thân của Khang Nạp ở trong khe hở né tránh uy thế của Cố Trường Khanh, quay đầu tấn công Tần Đế.
Cố Trường Khanh trong lòng phát lạnh, mở ra ý niệm truyền âm cho Tần Đế: Hắn ta đoán được chúng ta cũng không muốn bại lộ vị trí bí cảnh, cho nên cố ý chọc giận ngươi, đừng mắc mưu, đưa bọn họ đi!
Trên người Tần Đế vừa hiện lên Hắc Ngục đế giáp đã nháy mắt biến mất, xách theo Từ Thi Tình, Hồng Lăng và Thần Vũ Tuyết Oánh bay nhanh vào trung gian của chiến hạm.
“Cố Trường Khanh, ngươi giết muội muội ta, diệt tộc nhân của ta, thù này không đội trời chung!”
Phân thân Khang Nạp điên cuồng kêu gào, khuôn mặt hư ảo lúc to lúc nhỏ, chỉ có một đôi mắt phiếm u quang chứa lửa giận hừng hực, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh.
“Sâu bọ ti tiện dưới lòng đất lại có mưu đồ diệt tộc ta, chiếm lấy địa vị của tộc ta ư, nằm mơ!”
Cố Trường Khanh nhất châm kiến huyết, nói ra ý đồ nham hiểm cất giấu tỷ năm của Đấu La cổ tộc.
“Tộc của ta nếu đã có thể hóa thành hình người, thay thế Nhân tộc của các ngươi thì sao lại không được? Nhân Tộc không có chí tiến thủ, chiếm mất Lam Tinh giàu có nhất vũ trụ, quá lãng phí! Nếu như Đấu La cổ tộc ta có thể ở Lam Tinh sinh sôi nảy nở, vậy từ tỷ năm trước đã sớm trở thành bá chủ vũ trụ rồi!”
Khang Nạp lửa giận ngút trời, thanh âm ồm ồm, khàn khàn trầm thấp, giống như là tiếng chói tai được đẩy ra từ cổ họng chật hẹp tắc nghẽn.
Thân hình nho nhỏ của Hồng Lăng làm ra tư thế phòng ngự, bị một chưởng của Cố Trường Khanh đẩy ra ngoài: “Đừng cản trở!”
Hồng Lăng liên tục lộn nhào mấy lần, bay về phía Tần Đế.
Trong nháy mắt Tần Đế quay đầu lại, chỉ thấy không gian nửa chiến hạm lâm vào một mảnh tối đen.
Đáy lòng ông ta nổi lên gợn sóng bốn phía, không dám tin mà kinh ngạc hô: “Đây là chung cực phòng ngự của Hắc Liên Diệt Thế thập nhị phẩm, Hồng Lăng, ngươi mau đi!”
Hồng Lăng còn không hiểu có chuyện gì thì đã bị một chưởng phong sắc bén của Tần Đế đẩy ra ngoài.
“Phòng ngự?” Từ Thi Tình không hiểu gì.
Tần Đế dẫn theo hai người, nhanh chóng bay khỏi ranh giới hắc ám kia, giải thích: “Một trong những thần văn của Tinh Đế bệ hạ là La Hầu, mà thần khí phòng ngự mạnh nhất của La Hầu chính là Hắc Liên Diệt Thế thập nhị phẩm.
Hắc Liên vừa hiện, khí tức bạo nộ của bất cứ sinh linh nào đều bị nó hấp thu toàn bộ.
Bất kể đế giáp của ngươi cấp bao nhiêu, chỉ cần bị ánh sáng u ám này chiếu vào thì trong nháy mắt sẽ bị hòa tan, biến thành độc vật siêu mạnh ăn mòn bản thể thần hồn.
Hồng Lăng là Tinh Không cự thú biến ảo mà thành, tuy rằng được Tinh Đế bệ hạ thuần phục, nhưng nó cũng sẽ không chịu nổi lực sát thương mạnh mẽ của ánh sáng kia.”
Từ Thi Tình không khỏi chấn động.
Khó trách Lai Sắt Ti Tháp bị chết đến vụn cũng không còn, thì ra là có chuyện như vậy.
Tần Đế bay đến nơi an toàn thì bỏ hai người ra, bổ sung: “Ám Diệu (ánh sáng u ám) của Hắc Liên có thể khống chế phạm vi, sẽ không dẫn đến dao động kịch liệt, một khi khóa chặt mục tiêu thì chắc chắn sẽ xuất hiện sát khí.”
Từ Thi Tình đang muốn nói gì đó thì hắc ám đột nhiên tán đi, Cố Trường Khanh để lại một câu: “Tiếp tục tiến lên.”
Chính hắn lại giống như đã biến mất trong hư không, không thấy bóng dáng.
Hồng Lăng đầu óc choáng váng: “Đế quân, Tinh Đế bệ hạ đâu?”
“Nghe không hiểu tiếng người à, bảo ngươi tiếp tục đi về phía trước.”
Tần Đế buồn bực nói xong, phất tay mở ra kết giới của Từ Thi Tình, thở dài một hơi rồi lập tức đi về phía trước.
Đi được hai phần ba chiến hạm, Thần Vũ Tuyết Oánh đột nhiên không muốn tiếp tục đi nữa.
Cô ta do dự ngẩng đầu, sắp xếp xong câu từ, vừa mới nói tới bên miệng thì lại nhìn thấy đôi mắt như muốn ăn thịt người của Tần Đế.
“Tinh Đế bệ hạ, ngươi, ngươi thật sự không thể tha cho bà ấy sao?”
Mặt mày Tần Đế dữ tợn như hổ, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch của Thần Vũ Tuyết Oánh, dùng tay vỗ lên.
“Ta muốn trói bà ta lại, dùng roi tàn nhẫn mà quất!”
“Còn muốn giẫm nát bà ta trên mặt đất, lột từng tấc da của bà ta ra, sau đó nhét vào miệng của kỹ nữ thối tha đó, bắt bà ta phải nuốt xuống!”
“Khoét thịt của bà ta ra rồi treo lên trước mặt, để cho bà ta quỳ xuống mà gặm, gặm không xong thì không cho đứng lên…”
“Tiết mục kích thích này nên được phát sóng trực tiếp trên nền tảng Alpha, Thần Vũ Tuyết Oánh, chẳng lẽ ngươi không muốn xem sao?”
Tần Đế nói từng chữ rõ ràng, âm điệu cũng không cao, nhưng những lời ông ta nói ra lại khiến người nghe không nhịn được mà tê dại cả da đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận