Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 40: Cuộc Gọi Của Tổng Thống Ấn Phạn, Tranh Thủ Bán Lấy Nhân Tình

“Lão đại!”
Đúng lúc này, ngoài cửa lớn của biệt thự, thân hình Triệu Hổ còn chưa thấy đâu nhưng thanh âm vang vọng của y đã truyền tới.
Rất nhanh, đã thấy y dẫn theo một người phụ nữ da trắng gợi cảm xinh đẹp tiến vào.
“Cố tiên sinh, xin chào!”
Athena gặp được Cố Trường Khanh thì trên khuôn mặt xinh đẹp động nhân lộ ra ý cười, bước nhanh tới mỉm cười chào hỏi.
“Lão đại, các ngươi nói chuyện đi, ta đi xem sắp xếp những vật tư kia thế nào.”
Triệu Hổ dẫn Athena tới xong thì vô cùng hiểu chuyện rời đi trước.
Ting ting ting.
Cố Trường Khanh còn đang định đứng lên chào hỏi lại thì bỗng chuông báo của điện thoại đột nhiên vang lên, hiển thị cuộc gọi tới là từ điện thoại vệ tinh.
Hắn ra dấu mời Athena ngồi xuống trước, sau đó ấn nút nghe máy, “Xin chào, là ai vậy?”
Điện thoại vệ tinh thì không thể là người thường gọi tới được.
“Xin chào, là Cố tiên sinh đang nghe máy phải không? Ta là tổng thống của Ấn Phạn, hôm nay có ba vị siêu văn nhân cường đại đến từ Long Quốc các ngươi, họ dùng một lượng lớn vật tư để mua ba quả bom hạt nhân ở chỗ chúng ta, qua cuộc nói chuyện, ta cảm thấy có lẽ là họ đang muốn dùng thứ vũ khí hủy diệt ấy để đối phó với ngươi.”
Hôm qua anh ta cũng xem buổi livestream kia, biết được Cố Trường Khanh đã đắc tội với phần lớn siêu năng giả trong nước, mà ngay hôm sau lại có người đến chỗ họ bàn điều kiện mua bom hạt nhân, kẻ ngốc cũng biết được là dùng để đối phó với ai.
Sở dĩ tổng thống Ấn Phạn quyết định gọi điện báo cho Cố Trường Khanh biết, hoàn toàn là bởi vì thực lực vô địch của hắn. Nếu có thể mượn chuyện lần này để kéo quan hệ với hắn thì không còn gì tốt hơn, về sau nếu phía quốc gia bọn họ gặp phải khó khăn gì cũng có thể ngỏ lời nhờ hắn giúp một tay.
Thế cục hiện tại của Ấn Phạn Quốc còn thê thảm hơn so với Long Quốc, hơn một tỷ dân mà hiện tại chỉ còn lại ba, bốn trăm triệu.
Cố Trường Khanh nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, “Không sai, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nhất định là chúng muốn dùng bom để đối phó ta. Ngài tổng thống không ngại tiết lộ tên của ba người kia chứ?”
Tổng thống Ấn Phạn vội đáp: “Đương nhiên, ba người tới đàm phán là Tô Ca, Sở Lâm và Tư Đồ Hạo. Ta có tìm hiểu thì được biết đây là ba ông trùm thế giới ngầm ở Long Quốc các ngươi.”
Cố Trường Khanh nói: “Đa tạ. Ngài tổng thống cứ bán bom hạt nhân cho bọn họ đi.”
“Được, vậy hiện tại ta sẽ đi nói chuyện với bọn họ.”
Tổng thống Ấn Phạn không hỏi nguyên nhân.
“Ngày sau ta nhất định sẽ trả lại nhân tình hôm nay cho ngươi.”
“Được, cảm ơn Cố đại lão!”
Nghe được lời này, tổng thống Ấn Phạn hài lòng cúp điện thoại, ông không ngại đắc tội với ba vị siêu văn nhân đang chờ đợi ở ngoài kia mà bán tin tức cho Cố Trường Khanh, cũng chỉ vì muốn nghe được một câu này.
“Lão bản, vì sao lại để tổng thống Ấn Phạn bán bom hạt nhân cho bọn họ?” Tiểu Đoàn Đoàn khó hiểu.
“Theo ta thấy, Cố tiên sinh là muốn mượn việc này để thu lấy sản nghiệp của ba vị kia.”
Athena cười ha ha mở miệng, nói ra một câu tiếng Trung vô cùng tiêu chuẩn.
Cố Trường Khanh nghe vậy, tán thưởng nhìn cô, “Không sai, người đã chủ động đưa đến cửa thì há có thể không thu lấy.”
Hắn đã sớm có tính toán, chuẩn bị mở vài nhà máy chế biến thịt ở các thành phố trong nước.
Nhưng muốn thực hiện thì cần rất nhiều thời gian và nguồn nhân lực lớn.
Hiện tại thì tốt rồi, tự dưng có sẵn mối đưa luôn đến cửa.
Nghĩ tới đây, Cố Trường Khanh liền gọi điện cho Ngô Duệ bảo ông ta tới đây một chuyến.
Chưa đến mười phút, Ngô Duệ đã nhanh chóng tiến vào, “Lão bản, ngài có gì phân phó?”
Cố Trường Khanh hỏi: “Thao Thiết và Chu Tước có ở căn cứ không?”
Hai người này đều rất mạnh, một người có hình xăm Thao Thiết, một người thì có hình xăm Chu Tước, kiếp trước bọn họ chính là một trong những người đứng trên đỉnh tinh cầu này.
Chẳng qua hiện giờ cả hai đều đã gia nhập vào dưới trướng của hắn.
Ngô Duệ gật đầu, “Có, thưa lão bản!”
Cố Trường Khanh hỏi thẳng: “Tam đại đầu sỏ của Long Quốc, ngươi hẳn là có biết chứ?”
“Ta biết, trong các thành phố lớn hầu như đều có vài nhà máy chế biến thịt của bọn họ. Số lượng siêu văn nhân rất nhiều, không dưới năm trăm người.”
Cố Trường Khanh dặn dò: “Hiểu rõ là tốt. Ba người là ngươi, Thao Thiết, Chu Tước, từng người dẫn theo mười thành viên của Ma Minh, tự mình đi đến tổng bộ của ba tên đầu sỏ này một chuyến, ta muốn biến sản nghiệp của bọn chúng thành sản nghiệp của chúng ta, đã hiểu chưa?”
“Ha ha! Lão bản yên tâm, ta đã hiểu rồi!”
Nghe thấy Cố Trường Khanh nói vậy, Ngô Duệ nháy mắt liền biết mình nên làm như thế nào.
“Đi đi!”
“Vâng, lão bản, ngài cứ ngồi đợi tin tốt là được.”
Ngô Duệ dứt lời liền xoay người rời đi.
“Đã đến giờ cơm trưa rồi, tiểu thư Athena, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?”
Cố Trường Khanh đứng dậy đi về phía nhà ăn.
“Được thôi.” Athena mỉm cười gật đầu.
. . .
Căn cứ Ma Minh, trong một căn biệt thự độc lập, bên trong phòng bế quan ở tầng ba.
Không gian an tĩnh, những bao tải trống rỗng đang rơi tán loạn, bên trong góc còn đặt rất nhiều bao tải chứa tinh hạch khác.
Trên tấm đệm dưới mặt đất, có một người đàn ông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tướng mạo anh tuấn lãnh khốc, dáng người cao ngất đang khoanh chân ngồi đó.
Trên mu bàn tay phải của anh ta có khắc hình một hình xăm chiến kích Thao Thiết.
Từng dòng khí nhè nhẹ màu trắng ngà được tinh thần lực của anh ta dẫn từ bao tải tinh hạch ra, một đường theo đó tiến vào trong nội thể.
Ting ting ting…
Đúng lúc này, chuông điện thoại đặt ở trên bàn cách đó không xa bỗng reo lên.
Nghe thấy thanh âm ấy, Thao Thiết chậm rãi hé mở đôi mắt tối đen sâu thẳm.
Hạ mắt nhìn về phía điện thoại, khi thấy là Ngô Duệ gọi tới, anh ta liền ấn nút nghe, “Ngô ca, có chuyện gì thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận