Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 401: Thần Văn Ma Phương

Chương 401: Thần Văn Ma Phương
Trời cao chấn động, khe hẹp nơi vũ trụ này hoàn toàn hiện ra.
Người xem trực tiếp vừa mới nhìn thấy một màn chiến hạm tan xương nát thịt, nhiệt huyết sôi trào!
Đại thủ lĩnh Đấu La cổ tộc Khang Nạp lẻ loi một mình đứng dưới bầu trời mờ mịt trong vũ trụ, ngoại trừ tiếng nhạo báng của vạn giới sinh linh truyền tới thì cái gì cũng không có.
Y Toa Bối Nhĩ hiểu nhất là nội tâm của quần chúng ăn dưa.
Cô dùng hình ảnh nực cười của Khang Nạp làm bối cảnh, dùng quyết đấu kịch liệt trong nội bộ Đấu La cổ tộc làm âm thanh, cứ như vậy ghép vào, hiệu quả trực tiếp tăng vọt!
“Quần của Đấu La cổ tộc cũng bị kéo xuống cả rồi!”
“Thật đúng là một tộc ngu xuẩn, máu lạnh, tham lam nhưng lại ngu dốt!”
“Cố Tinh chủ còn có một mặt không muốn người khác biết như vậy, trí tuệ này đều bị thực lực mạnh mẽ che giấu đi!”
“Lam Tinh làm bá chủ vũ trụ, ta không có ý kiến!”
“Tán thành!”
Khang Nạp vẫn luôn lấy huyết thống Cự Tích Chí Tôn làm kiêu ngạo, vừa rồi một tay bổ ra lốc xoáy mà Cố Trường Khanh không dám động vào, hắn ta còn cho rằng thời đại của Đấu La cổ tộc sắp tới rồi.
Không ngờ lại là tương phản!
Cố Trường Khanh không chiến đấu cũng có thể khiến người khác khuất phục, trực tiếp nghiền nát tôn nghiêm của Đấu La cổ tộc thành hạt bụi!
Hai mắt hắn ta trợn trừng, đường văn màu xanh sẫm phát ra ánh sáng yêu dị.
Hắn cắt ngón tay, vẩy ra không trung một chuỗi huyết châu, phẫn nộ hét: “Cố Trường Khanh, ta không có được, ngươi cũng đừng mơ có được!”
“Còn có thứ rác rưởi Đế Khâm Na Tịch ngươi, đều cùng đi chết đi!”
Không gian hư vô đột nhiên phát ra dao động tần số thấp mãnh liệt, tất cả sinh linh ở Bắc vũ trụ đều cố định tại chỗ, giây tiếp theo, bọn họ điên cuồng mà tập kích về cùng một phương hướng.
Chiến đấu trong Đấu La cổ tộc cũng dừng lại.
Nhưng chỉ là mỗi người tự tản đi, quay trở về ranh giới của mình, không có một ai hưởng ứng lời kêu gọi của đại thủ lĩnh Khang Nạp.
Hành động này khiến khán giả sợ ngây người!
“Cố Tinh chủ bọn họ đi nơi nào?”
“Nền tảng Alpha cũng không tra ra sao?”
“Máu của Cự Tích Chí Tôn, một giọt cũng đủ hủy diệt nửa hành tinh, cấp bậc chiến đế cấp chín mươi chín như Khang Nạp, đây là muốn khiến cả Ải hành tinh và vệ tinh của nó chôn cùng!”
“Không hiểu nên hỏi, cái bí mật kia ở chỗ nào, biến mất trong hư không rồi sao?”
Mọi người trong tòa nhà trung tâm nhìn thấy hư ảnh cuối cùng lưu lại trong màn hình quang não, đều lâm vào trầm tư.
Nơi đó rốt cuộc ẩn giấu cái gì?
...
Trong lốc xoáy, mới là khu vực trung tâm của bí cảnh.
Khang Nạp nóng nảy điên cuồng oanh tạc loạn lên là kinh hãi thế tục bậc nào, nhưng hơi thở trong lốc xoáy vẫn không chịu ảnh hưởng gì.
Một vật trôi nổi trong không trung, kim quang lóe ra, vận chuyển tự nhiên, khiến cho mấy người đồng thời lộ ra thần sắc khó hiểu.
Vẻ mặt Đế Khâm Na Tịch tràn ngập tươi cười, ném Ám Văn đang hôn mê sang một bên, cười càn rỡ không kiêng nể gì: “Ha ha ha, cuối cùng cũng tìm thấy, Nhân Tộc Lam Tinh, tận thế của các ngươi sắp tới rồi!”
Tần Đế lại cười không nổi, trong thức hải của ông ta cuồn cuộn hắc vụ, cảm giác hít thở không thông giống như muốn hoàn toàn bao phủ ông ta.
Cố Trường Khanh đi đến bên người ông ta, nâng tay lên trước mặt ông ta, trong lòng Tần Đế nháy mắt khôi phục thanh minh.
“Tinh Đế bệ hạ, đây là cái gì?”
Đế Khâm Na Tịch vẻ mặt dữ tợn, trào phúng nói: “Uổng cho ngươi từng là Đế chủ, vậy mà còn không nhận ra!”
Đây chính là lợi khí mạnh mẽ có thể phá hủy một phương vũ trụ trong truyền thuyết!
. . .
Tương truyền, rất lâu rất lâu trước kia, đại chiến vũ trụ tiến hành đến giai đoạn quyết liệt nhưng vẫn khó phân thắng bại.
Có một cổ tộc nghiên cứu chế tạo ra một đại sát khí uy lực mạnh mẽ.
Nghe nói loại vũ khí này một khi kíp nổ trong một không gian nào đó sẽ phóng xuất ra sóng ánh sáng công kích siêu mạnh.
Loại sóng ánh sáng này không có chỗ trốn, năng lượng của một chùm sáng này đủ để làm nổ tung phòng ngự cao cấp nhất của một hành tinh có văn minh siêu cấp!
Đáng sợ chính là, năng lượng mang tính hủy diệt này sẽ không bởi vì mục tiêu bị nổ tung mà yếu đi, mà sẽ đi theo những mảnh vỡ của hành tinh trong vũ trụ mà cấp tốc xuyên thủng nó, không ngừng tiếp tục như thế.
Tin tức này truyền ra, vạn linh trong vũ trụ đều đồng loạt phản đối.
Nhưng chiếc chiến hạm chở đại sát khí này vẫn xuất phát, nó vòng một vòng quanh ngũ phương vũ trụ, cuối cùng không rõ tung tích.
Đại sát khí này, chính là Thần Văn Ma Phương.
Tần Đế sao có thể nghĩ tới, hiện giờ nó sẽ xuất hiện ở điểm cuối cùng khi ông ta đi tìm bản thể.
Ánh mắt ông ta lạnh lẽo, trầm tư nói: “Thần Văn Ma Phương, xem ra thứ lúc ấy bản thể muốn tìm chính là nó!”
Đế Khâm Na Tịch trêu tức nhìn hai người, dữ tợn nói: “Ta tìm thấy nơi này trước, các ngươi muốn cướp, cửa cũng không có!”
Bà ta quả thực là tới trước, nhưng trước mắt mất đi trợ giúp của Khang Nạp, chưa chắc là đối thủ của Cố Trường Khanh và Tần Đế.
Ngón tay phía sau chuyển động, Ám Văn nằm trên đất tỉnh lại.
Gã hiện giờ hai mắt tối đen, vẻ mặt ngây dại, đã hoàn toàn không còn ý chí của bản thân, triệt để trở thành thứ bị Đế Khâm Na Tịch khống chế trong tay.
Cố Trường Khanh không để ý tới bà ta, thả ra thần niệm muốn tra xét cấu tạo bên trong của Thần Văn Ma Phương, nhưng không ngờ thứ lóe ra kim quang này căn bản không có bất cứ khe hở nào.
Trên trán Tần Đế ứa ra mồ hôi, ông ta không biết bản thân bị làm sao.
Thần Vũ Tuyết Oánh đỡ lấy ông ta: “Ngài mau qua một bên nghỉ ngơi đi.”
Đế Khâm Na Tịch giống như bị dẫm phải đuôi, lạnh giọng hét chói tai: “Phế vật vô dụng, chiếm lấy con gái ta cũng không thể khiến ngươi thay đổi! Phế vật! Phế vật!”
Tim Tần Đế đập càng nhanh, tâm loạn như ma.
Đế Khâm Na Tịch thấy thế thì mắng càng thêm hăng say.
Sau đó thừa dịp Cố Trường Khanh còn trầm tư mà phi thân lên, tay chụp vào Thần Văn Ma Phương.
Không ngờ kim quang của Ma Phương chợt tăng vọt, khiến Đế Khâm Na Tịch bị bắn thẳng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận