Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 404: Vật Diệt Thế

Chương 404: Vật Diệt Thế
Cố Trường Khanh nhướng mày: “Tần Đế, bí mật mà ngươi ở đây bảo vệ xem ra rất quan trọng, nhưng chúng ta phải mang theo bí mật rời đi, nơi này không an toàn!”
Tần Đế cười sâu xa, nhìn Đế Khâm Na Tịch đang chiến đấu, lại nhìn Thần Vũ Tuyết Oánh đang bi thương rơi lệ bên cạnh phân thân, nói: “Ngươi rốt cuộc đứng ở bên nào?”
Cố Trường Khanh nghe thế, nháy mắt hiểu được bản thể Tần Đế đang hiểu lầm lập trường của phân thân.
Ấn ký màu xám trên tay phải chợt lóe, muốn triệu hồi ra thần văn của phân thân Tần Đế, nếu không ở tình huống Tần Đế khóa chặt thần thức của phân thân, một hai câu căn bản giải thích không rõ ràng!
Ánh mắt Tần Đế đột nhiên biến đổi, hắc khí quanh thân nháy mắt lan tràn về phía Cố Trường Khanh, một luồng sát khí vô tận đến từ trời cao điên cuồng ngưng tụ.
Tàn nhẫn nói: “Ngươi cũng muốn chiếm cứ bí mật này, vậy ngươi cũng phải chết!”
Cố Trường Khanh bị tức đến cười, xem ra, Tân Đế bất kể là bản thể hay phân thân đều bị ả đàn bà Đế Khâm Na Tịch này hấp dẫn một cách khó hiểu.
Làm Đế chủ của Lam Tinh từng hùng bá vũ trụ, ông ta đây là ngủ đến hồ đồ rồi sao!
Cố Trường Khanh lạnh lùng trào phúng nói: “Tần Đế, ngươi cẩn thận nhìn xem, kỹ nữ kia có đáng để ngươi làm như vậy không!”
“Bà ta xác thực không xứng để ta ra tay, chỉ là một con hổ giấy được ghép lại mà thôi, nhưng lại là một uy hiếp với ta!”
Thân hình Tần Đế thuấn di, ép về phía Cố Trường Khanh.
Đế Khâm Na Tịch mặc dù đang triền đấu, nhưng ánh mắt vẫn chú ý tới sương mù xung quanh bản thể của Tần Đế.
Thoáng nhìn sương mù biến thanh hình người cao lớn, ngũ quan cũng bắt đầu chậm rãi hiện ra, bà ta thúc giục thần văn lực pha tạp trong cơ thể, đánh lui Bạch Hổ và Tử Thần.
Ngay khi Cố Trường Khanh nổi giận chuyển hướng về phía Tần Đế, Đế Khâm Na Tịch tìm được thời cơ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy vào trong sương mù.
. . .
Cố Trường Khanh bị thân hình của Tần Đế gắt gao ngăn trở.
Đế Khâm Na Tịch nhân cơ hội vươn tay chộp tới, đã bắt lấy được một thứ gì đó trong sương mù vào tay.
Bà ta quyến rũ cười, tuyên bố: “Ha ha, Cố Trường Khanh, không giết chết ngươi được, ta sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ ngươi bảo vệ!”
Cố Trường Khanh đột nhiên nổi giận, mấy thần văn đồng thời hiện thân, bao vây Đế Khâm Na Tịch.
Đánh lui Tần Đế, khi muốn tiến lên đoạt lại đồ thì Đế Khâm Na Tịch lại thi triển bí thuật, biến mất trong hư không, chỉ để lại dư âm một chuỗi tiếng cười dài.
“Tần Đế, ngứa da thì cứ tới tìm ta!”
Tần Đế trợn mắt há mồm, hô lớn: “Vật ấy không thể mang ra ngoài!”
Nói xong thì muốn đuổi theo, nhưng bị phong ấn quá lâu, ngoại trừ khí thế đế vương khiếp người, độ phù hợp thần văn gần như bằng không.
Ấn ký màu xám trên tay phải Cố Trường Khanh sáng lạn, triệu hồi ra Hắc Ngục đế giáp 108 tầng của phân thân, thần văn chiến đế mạnh mẽ điên cuồng gào thét phóng ta, trong chớp mắt bị hắn đánh vào trong bản thể của Tần Đế.
“Tần Đế, lại là chuyện tốt mà ngươi làm!”
Cố Trường Khanh nâng tay thu hồi kết giới, đôi mắt như Tử Thần nhìn vào diện mạo hiên ngang của bản thân Tần Đế.
Lúc này phân thân của Tần Đế đã thức tỉnh, ông ta suy yếu mở mắt.
Nhìn thấy bản thế hiện thân, ông ta nhếch miệng cười: “Tần Đế, cuối cùng cũng tìm được ngươi, ngươi ở trong này ngủ say đã cả tỷ năm!”
Tần Đế vẫn tràn ngập địch ý với Cố Trường Khanh, cao giọng hỏi: “Hiện tại Lam Tinh đã xưng bá?”
Vẻ mặt phân thân mang theo thống khổ lắc đầu: “Lam Tinh ban đầu đã sớm bị hủy, hiện tại đứng bên cạnh ngươi chính là Lam Tinh đế chủ mới, Cố Trường Khanh.”
Mắt hổ Tần Đế trợn lên, trên mặt lộ vẻ giận dữ!
Không đợi ai giải thích, bàn tay đột nhiên nắm chặt, phân thân ở trước mặt mấy người nổ tung thành vô số điểm sáng, lẫn vào hư không, một tia thần hồn lơ lửng bay ra, dung nhập vào trong cơ thể ông ta.
Thần Vũ Tuyết Oánh hoa dung thất sắc, khóc lớn ngăn cản: “Ngươi không thể làm vậy!”
Nhưng lại bị Cố Trường Khanh cản lại: “Không có sợi thần hồn này, ông ta sẽ vĩnh viễn giả vờ ngủ say không tỉnh! Chúng ta đi!”
Cố Trường Khanh tức giận với hành động của Tần Đế, khuôn mặt lạnh lẽo khiếp người.
Còn tưởng Thần Văn Ma Phương là vũ khí gì lợi hại lắm, vậy mà lại là quan tài cho bản thể Tần Đế.
Thật vất vả đuổi được Đế Khâm Na Tịch, chạy thì cũng thôi đi, còn để bà ta mang đi thứ gì đó.
Chỉ là thứ nhìn như nhẹ nhàng lơ lửng kia có thể có tác dụng lớn gì đây?
Cố Trường Khanh không nhịn được mắng chửi, Tần Đế người này còn hoang đường hơn nhiều so với phân thân của ông ta!
Cái gì thiên cổ nhất đế, cái gì đế chủ bá khí của Nhân Tộc, hừ, mất mặt xấu hổ!
Cố Trường Khanh vung tay, đang muốn mở ra một cái trùng động, hơi thở trong không gian bỗng nhiên chấn động, Tần Đế hét lớn một tiếng, Hắc Ngục đế giáp bao trùm toàn thân.
Sau khi thần hồn Tần Đế hợp hai làm một, đối với biến hóa trong tỷ năm qua đã biết rõ toàn bộ.
Ông ta hít một ngụm khí lạnh, run rẩy nói: “Tinh Đế bệ hạ, người phụ nữ kia mang đi chính là vật diệt thế!”
Cố Trường Khanh đối với chuyển biến thái độ của ông ta thì khinh thường, cười lạnh nói: “Thần Văn Ma Phương đã hủy, còn có cái gì mà vật diệt thế?”
“Là Ám Dạ Thần Phù!”
Vẻ mặt Tần Đế vô cùng lo lắng, vội vàng giải thích: “Năm đó ta chính là tra ra được Ám Dạ Thần Phù mở ra ở đây, cho nên mới dùng bản thể của mình phong ấn nó, ta dùng hết thần văn lực của bản thân mới khó khăn áp chế được nó, lần này chỉ sợ là khó rồi!”
Tưởng tượng đến Đế Khâm Na Tịch đối với phân thân của mình làm chuyện tàn nhẫn bạo ngược khiến Tần Đế lửa giận ngập trời.
Khí tức bên ngoài Hắc Ngục đế giáp lưu chuyển hỏa diễm màu đen, tức giận của ông ta mắt thấy sắp không áp nổi nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận