Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 408: Nguy Cơ Của Nam Vũ Trụ

Chương 408: Nguy Cơ Của Nam Vũ Trụ
Y Toa Bối Nhĩ nhìn chằm chằm vào khu vực kia của Tây vũ trụ.
Toàn lực thúc giục thần văn Cơ Giới Chi Tâm, rốt cuộc cũng không kiểm tra ra được bất cứ dao động nào.
Lúc này Đế Khâm Na Tịch đang cùng Khang Nạp đàm phán.
Trên người Khang Nạp kế thừa chính là huyết mạch cao quý tinh khiết nhất của Cự Tích tộc, không chỉ có thức tỉnh thần văn Cự Tích, còn có được tất cả trí nhớ của tổ tiên.
Cho nên sau khi hắn ta nhìn thấy Thần Phù xong thì đã tìm ra được cách khởi động.
Tần Đế dùng thần văn bản thân phong ấn nó, vốn phải cần ông ta ra tay mới có thể.
Nhưng Cửu Ma Tháp của La Hầu của Cố Trường Khanh đã khiến cho phong ấn Thần Phù bị nứt ra một cái khe.
Vừa rồi hắn ta trộm quan sát Đế Khâm Na Tịch thì đã thấy được.
Đế Khâm Na Tịch có việc cầu người, chỉ có thể để hắn ta chấm mút, chỉ chốc lát sau mặt đã đỏ lựng, yêu kiều thở gấp hỏi.
“Đại thủ lĩnh, rốt cuộc còn cần làm cái gì mới có thể khởi động Thần Phù này, ta đã chờ không kịp!”
Khang Nạp liếm môi, thỏa mãn nói: “Hiện giờ cả Nam vụ trụ đều vì Lam Tinh như thiên lôi sai đâu đánh đó, cho nên mục tiêu của ngươi chỉ có thể là cả Nam vũ trụ.”
Lý do của Khang Nạp cũng rất đầy đủ.
Nếu đơn thuần chỉ là tiêu diệt Lam Tinh, Thần Phù này chính là đại tài tiểu dụng.
Hơn nữa tiêu diệt một Lam Tinh, Nam vũ trụ còn có thể có nhiều cường giả hơn xuất hiện, hậu hoạn vô cùng.
Mà lúc này, sau khi quân viễn chinh của Lam Tinh càn quét, trong Nam vũ trụ, ai nên chết cũng đã chết, phục tùng cũng đã phục tùng, đều đã rất rõ ràng.
Khang Nạp nói: “Đế Khâm Na Tịch, ngươi đã nghĩ qua chưa, chỉ cần ngươi đối phó Nam vũ trụ, quân viễn chinh không lồ kia chỉ có thể buông tha Tây vũ trụ, tức khác quay về viện trợ, cứ như vậy là đã giải vây được cho những cổ tộc ở Tây vũ trụ, bọn họ cũng nợ ngươi một nhân tình.”
Đế Khâm Na Tịch quyến rũ liếc hắn ta một cái: “Ngươi cũng có đầu óc đấy, nhưng trước mặt Cố Trường Khanh lại biểu hiện giống như đồ ngu dốt, thật là cười chết!”
Khang Nạp ôm lấy cần cổ trắng nõn của bà ta, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua, lại sờ lên đôi môi như cánh hoa.
Mặc dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại luyến tiếc xúc cảm ấm áp trên cơ thể đẫy đà mịn màng này.
Đế Khâm Na Tịch liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư hắn ta, không sợ hãi nói: “Đừng có sờ mó, chờ Cố Trường Khanh chuẩn bị xong, chúng ta sẽ bị động!”
“Hừ! Hiện tại Cố Trường Khanh làm cái gì cũng vô dụng, vì một khi Thần Phù mở ra thì sẽ không dừng lại được!”
Tiếng hắn ta vừa dứt, tức khác thúc giục thần văn Cự Tích.
Thần Phù trong tay Đế Khâm Na Tịch bay lên không trung, giống như đang chống lại, nhanh chóng chấn động.
Khang Nạp nói: “Dùng hàn băng lực của ngươi ổn định nó!”
Đế Khâm Na Tịch đứng trong không trung, nhanh chóng thúc giục hàn băng lực, vô số mũi băng nhọn bay về phía Thần Phù, bắt nó ngưng kết trong không gian.
Khang Nạp cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu lên Thần Phù,
Đế Khâm Na Tịch sợ bị lan đến nên rút lui ra xa trăm trượng, ánh mắt cũng không dám rời khỏi Khang Nạp.
Máu Cự Tích hủy thiên diệt địa, uy lực to lớn, bà ta cũng biết, cũng không muốn trở thành vật hi sinh!
“Đế Khâm Na Tịch, chỉ cần ngươi đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi sợ cái gì!”
Khang Nạp u ám cười, quanh thân nháy mắt được sương mù xanh sẫm vây quanh, trong thoáng chốc, tầng băng xung quanh Thần Phù bị hòa tan toàn bộ, phù văn màu đen nứt ra.
Quang mang màu vàng kim đột nhiên đại thịnh.
Khang Nạp hét lớn một tiếng: “Hiện tại mang nó đánh tới Nam vũ trụ!”
Đế Khâm Na Tịch cũng rõ ràng, thành bại chính vào lúc này, cung đã lên dây không thể quay đầu!
Bà ta phi thân vào phía dưới Thần Phù đang tung bay, chống đỡ khí thế uy áp mạnh mẽ của thần phù, thúc giục thần văn lực pha tạp toàn thân, đẩy nó đi.
Lúc này Khang Nạp không hề giữ lại gì, Cự Tích thánh giáp của hắn ta phát ra hào quang xanh sẫm chói mắt, kiệt lực áp chế kim quang của Thần Phù.
“Đi!”
Cùng với tiếng hét của hai người, Thần Phù giống như sao băng xẹt qua trời cao, bay về phía tinh vực Nam vũ trụ.
Hai người mệt đến hư thoát, ngã xuống trên mặt đất.
Quang não chủ trong tòa nhà trung tâm của Lam Tinh vang lên tiếng cảnh báo.
Y Toa Bối Nhĩ vội vàng truyền tin cho Cố Trường Khanh: “Tinh Đế bệ hạ, đại nạn tới rồi!”
Cùng lúc đó, nền tảng Alpha đã thu được chấn động mãnh liệt của cả Nam vũ trụ!
Nam vũ trụ, đã rơi vào lưới săn giết!
. . .
Cố Trường Khanh đi vào tòa nhà trung tâm, phát biểu những lời quan trọng.
“Toàn khu vực Nam vũ trụ đã chìm trong tai ương giáng lâm, tất cả sinh linh, xin hãy nghĩ hết tất cả biện pháp chạy trốn.”
Số liệu đầu cuối nhanh chóng truyền đến, vẻ mặt Y Toa Bối Nhĩ lộ vẻ sợ hãi.
“Tinh Đế bệ hạ, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lam Tinh cũng không còn chỗ trốn.”
Cả cơ thể A Nhĩ Nặc Hàn đều run rẩy.
“Lão đại, không ít hành tinh bên trong đều trang bị độ cơ siêu cấp, mục đích chính là ứng đối với tai nạn như vậy, ta nghĩ còn không đến mức toàn quân bị diệt!”
Thanh âm ông ta nói chuyện cũng đang run lên.
Bởi vì đó là vài kỷ nguyên trước đây, có người đã đề ra kế hoạch thoát đi Nam vũ trụ.
Lâu như vậy tới nay, tất cả mọi người đều chỉ xem đó là chuyện cười.
Không nghĩ tới, có lẽ hôm nay thật sự phải áp dụng kế hoạch đấy.
Sắc mặt Tần Đế âm trầm, ông ta buồn bã chính là mình hao phí tu vi tỷ năm vậy mà lại thất bại trong gang tấc.
Chuyện nên xảy ra cuối cùng cũng không thể ngăn cản.
Cố Trường Khanh lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Hắn phân phó Ngục Ma: “Dẫn theo mọi người của Hắc Ngục điện đường, trong toàn vũ trụ đuổi giết Khang Nạp và Đế Khâm Na Tịch!”
“Y Toa Bối Nhĩ, công bố đường rút lui của bọn Trương Hổ ở Nam vũ trụ, để bọn họ làm tốt việc chuẩn bị chia ra hành động.”
“Hoàng Đế tiền bối, ngươi phụ trách trấn an lòng người, lúc này mọi thứ không thể rối loạn. Cả Lam Tinh muốn thoát khỏi Nam vũ trụ là việc không thể thực hiện, đừng phí công vô ích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận