Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 409: Nguy Cơ Của Nam Vũ Trụ (2)

Chương 409: Nguy Cơ Của Nam Vũ Trụ (2)
Cố Trường Khanh sắp xếp đâu vào đấy, Tần Đế càng thêm xấu hổ.
Nhưng hiện tại ông ta chỉ là một tư lệnh, ngoại trừ trơ mắt nhìn thì cũng không có cách nào.
A Nhĩ Nặc Hàn chứng kiến sự bình tĩnh của Cố Trường Khanh, cuối cùng cũng dần dần bình phục tâm tình.
Y vội phần công cho cấp dưới: “Phát sóng trực tiếp với các nơi khác trong vũ trụ, thông báo số liệu thực tế của Nam vũ trụ.”
Khi phòng livestream của nền tảng Alpha mở ra, vạn linh vũ trụ đều lộ vẻ kinh sợ.
“Tất cả đều là số liệu lộn xộn, đây là ý gì?”
“Còn có quân báo thù đã thay đổi phương hướng rồi, Nhân Tộc Lam Tinh rốt cuộc đang làm gì?”
“Không đúng không đúng, các ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, một vũ trụ ở thời kỳ phồn thịnh bỗng nhiên kéo chậm lại tốc độ bành trướng, vậy thì sớm muộn cũng sẽ dừng phát triển!”
“Các ngươi nghĩ sai rồi, đình chỉ bành trướng chỉ là trạng thái lý tưởng hóa, nếu như cứ tiếp tục xu thế này, khu vực Nam vũ trụ sẽ tụt lại, cô đọng, rồi tiến thẳng đến tình trạng tiêu vong!”
“Hơn nữa quá trình này cực kỳ thảm thiết thống khổ, bởi vì hằng tinh, hành tinh, tinh hệ sẽ va chạm lẫn nhau!”
“Cái gì? Sao có thể như vậy, nếu Nam vũ trụ tiêu vong, Tây vũ trụ chúng ta không phải cũng vậy sao?”
Khu vực bình luận lúc này vô cùng nóng nảy.
Cuối cùng, sinh linh toàn vũ trụ đều ý thức được một sự thực đáng sợ: Nam vũ trụ đã đến ngày tận thế!
Khoảnh khắc trước khi tận thế xảy ra là thứ dễ dàng đánh sập lòng người nhất.
Huống chi ở trước mặt số liệu thiết thực, trái tim của sinh linh cả vũ trụ đều nhảy vọt lên cổ họng.
“Y Toa Bối Nhĩ, ngươi chỉ cần làm chuyện của ngươi.”
Cố Trường Khanh nhìn thấy quang não chủ lam quang ảm đạm, tốc độ xử lý cũng chậm lại, bình tĩnh nói.
Y Toa Bối Nhĩ thu hồi thần văn lực của Cơ Giới Chi Tâm.
Cô rũ mắt, khuôn mặt uể oải: “Tinh Đế bệ hạ, ta đã tính ra được quãng đời còn lại của Nam vũ trụ, theo như lịch Lam Tinh, chỉ có bốn mươi chín ngày nữa.”
Cô chua xót cười: “Mặc dù như vậy, Tinh Đế bệ hạ cũng không từ bỏ sao?”
Lời nói của Y Toa Bối Nhĩ vang lên trong toàn bộ tòa nhà trung tâm.
Lời này, tất cả cao tầng đều nghe được.
Lúc này lặng ngắt như tờ.
Y Toa Bối Nhĩ động ngón tay, chỗ nào cũng có hình ảnh Nhân Tộc Lam Tinh đã rơi vào hoảng sợ, nơi nơi chạy trốn, ôm đầu khóc rống.
Có một hình ảnh là khu số chín của Lam Tinh.
Nơi đó là chỗ ở của Cố Trường Khanh, từng mảnh lớn dân cư chạy trốn tứ phía, có người đã sụp đổ tinh thần, xong lên đường cái mặc sức phát tiết.
Trái tim mọi người đều xoắn lại với nhau.
Theo thao tác của Y Toa Bối Nhĩ, hình ảnh chuyển hướng về những hành tinh khác.
Hai hành tinh có khoảng cách gần nhất, bên ngoài là hồng thủy tăng vọt, thành thị phồn hoa nháy mắt đị đánh sập, những sinh linh bên trên thét chói tai, phát ra tiếng hét thảm tuyệt vọng.
A Nhĩ Nặc Hàn không đành lòng nhìn tiếp.
Bởi vì từ tư liệu ông ta nhìn thấy, chỗ tinh hệ của hai hành tinh này, bên trong hằng tinh lớn nhất, phản ứng nhiệt hạch đã dừng lại, khí đốt đã hao hết toàn bộ.
Vốn dĩ trọng lực tương đương với Lam Tinh, giờ phút này dưới sự gia tăng kịch liệt của mật độ vật chất, trọng lực cũng tăng lên mấy trăm lần.
Chuyện này sẽ khiến cho tầng khí quyển trở nên dày đặc, tất cả sinh linh trên và dưới lòng đất đều sẽ hít thở không thông mà chết.
Sinh mệnh của hai hành tinh này, chỉ còn lại không đến một phút.
Thời gian trôi qua, tai nạn không lưu tình chút nào.
Ầm!
Trong hình ảnh truyền ra ánh sáng trắng, hai hành tinh va chạm vào nhau, quang nào kiểm tra cũng bị hủy, hình ảnh biến thành tối đen.
Cố Trường Khanh lại ôn hòa nở nụ cười.
“Nếu sinh mệnh chỉ còn 49 ngày, chẳng lẽ các ngươi không muốn liều một phen sao?”
Câu nói như vậy vang lên trong từng phòng trực tiếp.
Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, sinh linh trong vũ trụ nháy mắt kích động!
“Làm bạn với Nam vũ trụ vượt qua 49 ngày này, ta có thể!”
“Mặc kệ thế nào, Lam Tinh đều từng là bá chủ được ghi lại trong sử sách của các tộc, đáng giá!”
“Không ngờ sống ngần ấy năm, ta lại được chứng kiến cột mốc một lịch sử quan trọng lần nữa, nhưng đúng là không ai vui nổi.”
“Tai nạn vậy mà đáng sợ như thế, ta chỉ nhìn một cái đã tự đặt mình vào, hy vọng vũ trụ hòa bình, vĩnh viễn cũng không xảy ra chiến tranh!”
“Nhân Tộc Lam Tinh ta chưa bao giờ sợ đại nạn, đến đây đi! Chúng ta cũng muốn nhìn xem, lần này bọn chúng có thể làm ra cái gì!”
“Nhân tộc tất thắng, Lam Tinh bất tử, Nam vũ trụ bất diệt!”
Vẻ u sầu của Y Toa Bối Nhĩ biến mất, là người đầu tiên nở nụ cười.
Lấy một giọng điệu thoải mái trước nay chưa từng có mà nói: “Tinh Đế bệ hạ, ta và ngươi cùng tồn tại, cùng Lam Tinh tồn tại, cùng Nam vũ trụ tồn tại!”
Dứt lời, ánh sáng màu xanh trắng quanh thân cô đại thịnh, tất cả quang não đều vận chuyển tốc độ nhanh nhất.
Những thần văn giả khác cũng đều buông xuống gánh nặng.
“Đúng vậy, đều sắp tận thế rồi, nên làm những việc tốt nhất!”
“Nói cũng phải, tay chân thoải mái mà chiến một trận đi!”
“Tinh Đế bệ hạ, chúng ta sẽ hành động cùng nhau!”
Nơi Nhân Tộc Lam Tinh tụ tập, tiếng hét rung trời, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Y Toa Bối Nhĩ truyền cho Ngục Ma nơi cuối cùng mà Đế Khâm Na Tịch và Khang Nạp hiện thân, không còn chút cảm xúc dao động nào khác.
Nam vũ trụ giống như một khí cầu đang ở thời kỳ bành trướng, đột nhiên bị ngoại lực giam cầm, khí tức cuộn sóng tầng tầng truyền vào bên trong.
Trên tất cả hành tinh, biến hóa rõ ràng nhất chính là các loại hệ thủy khác thường, đại hồng thủy bộc phát, sau đó là động đất, núi lửa ùn ùn kéo đến.
Nền tảng Alpha phát ra báo động tai nạn cấp SSS không hề gián đoạn.
Có vài cổ tộc mắng Lam Tinh: “Đều là tai họa các ngươi chọc phải, nếu không sao có thể có tai nạn như vậy xảy ra!”
Nhưng có vài cổ tộc cũng rất bình tĩnh: “Nếu Lam Tinh cái gì cũng không làm, Nam vũ trụ có lẽ đã sớm không còn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận