Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 421: Gurgon Đột Kích (4)

Chương 421: Gurgon Đột Kích (4)
Bắc vũ trụ.
Khang Nạp chạy trốn dưới trảo của Gurgon, trơ mắt nhìn thế giới dưới lòng đất mà Đấu La cổ tộc ở hơn tỷ năm toàn bộ đều trở thành phế tích, hắn ta khiếp sợ không thôi.
Đấu La cổ tộc chỉ còn một vài tộc đàn tinh anh, không đủ nghìn người.
Vừa rồi bị chôn vùi bỏ mạng dưới đống phế tích đã hơn nửa, cả Đấu La cổ tộc dưới sự dẫn dắt của hắn ta còn chưa tới một năm, đã chỉ còn lại bốn, năm trăm người.
Hắn ta một quyền đánh nát một khối thiên thạch bay nhanh tới, giận dữ hét: “Cố Trường Khanh, đuổi tận giết tuyệt tộc ta, hắn đáng chết!”
Đế Khâm Na Tịch đầu tóc tán loạn, kinh hồn chưa định: “Cố Trường Khanh lại nghĩ tới việc dẫn quái vật ngoại vực tới đối phó chúng ta?”
Chuyện này trong nhận thức của bà ta, không quá có khả năng.
Quái vật chuyên môn săn giết các vũ trụ sẽ không để bất cứ sinh linh nào sử dụng, Cố Trường Khanh rất mạnh, nhưng vẫn không mạnh đến mức khống chế được một ma vật ngoại vực làm theo lời hắn.
“Đại thủ lĩnh, đừng gấp gáp, chúng ta trước tiên tìm chỗ đặt chân, xem rõ tình thế rồi lại nói!”
Nhìn thấy lựa giận Khang Nạp đã lên cao ba trượng, hận không thể xông tới Lam Tinh báo thù.
Con ngươi Đế Khâm Na Tịch xoay tròn, nghĩ ra một kế hoãn binh.
Dù sao chính mình còn muốn dựa vào Khang Nạp, cũng không dám để hắn ta dễ dàng đi chịu chết như vậy.
Bốn, năm trăm người của Đấu La cổ tộc quả thực không thể xưng là tộc lớn, nhưng vẫn mạnh hơn so với tự bản thân mình đối phó với Lam Tinh.
Hiện tại Khang Nạp nổi giận, hận không thể bóp nát Cố Trường Khanh trong lòng bàn tay, dùng một chùy phát tiết phẫn nộ của mình.
Nhưng nghe thấy Đế Khâm Na Tịch nhỏ nhẹ nói ra chủ ý, hắn tại lại từ bỏ, mang theo Đấu La cổ tộc tìm tới một hành tinh đang ở thời kỳ manh nha tại một góc ở Bắc vũ trụ,
“Đại thủ lĩnh, nếu các ngươi cũng là người thì nên quen với cuộc sống của nhân loại, như vậy mới có thể có cơ hội thay thế bọn chúng!”
Đế Khâm Na Tịch nhìn mảnh Đấu La đại lục mới, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Bà ta phải lợi dụng Khang Nạp, lợi dụng Đấu La cổ tộc, cho Lam Tinh một kích trí mạng!
Nhưng mà trong hư không phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái lốc xoáy, một tiếng cười khinh miệt truyền ra.
“Ha ha, Đế Khâm Na Tịch, đầu óc ngươi thật sự là uổng công sinh ra!”
Tần Đế lạnh mặt, cùng Thần Vũ Tuyết Oánh hiện thân.
Vô cùng có hứng thú mà đánh giá toàn thân bà ta và Khang Nạp.
“Các ngươi… các ngươi sao có thể tìm được nơi này, Lam Tinh không phải bị…”
Dưới tình thế cấp bách, Đế Khâm Na Tịch thiếu chút nữa tự lộ hành vi tội ác.
Nhưng những việc này đã không còn quan trọng, toàn vũ trụ đều đã biết cái Ám Dạ Thần Phù kia là do Đế Khâm Na Tịch giở trò quỷ!
“Ngươi đúng là kỹ nữ thối, thật sự cho rằng ta sẽ giống như phân thân của ta, bị ngươi đùa giỡn giống như một con chó sao?”
Ánh mắt Tần Đế đằng đằng sát khí, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Đế Khâm Na Tịch, giống như muốn đốt bà ta thành đất khô.
Ánh mắt thù hận này so với phân thân Tần Đế còn ác độc hơn không chỉ mấy vạn lần, dù nội tâm Đế Khâm Na Tịch mạnh mẽ cũng có chút không chịu nổi.
Khang Nạp kéo bà ta về phía sau mình, trào phúng trừng mắt nhìn Tần Đế.
“Tần Đế? Trực tiếp năm đó của ngươi ta xem cũng rất hăng say, nhất là tiếng kêu khi ngươi bị tháo mất một cánh tay kia, chậc chậc, nghe đến tâm thần ta cũng nhộn nhạo!”
Hắc khí quanh thân Tần Đế tỏa ra, Hắc Ngục đế giáp 108 tầng bao trùm cơ thể, nâng lên một bàn tay đã đánh cho Khang Nạp không hề phòng bị bay thẳng ra ngoài.
Ông ta nháy mắt di chuyển bị trí, bàn tay đã bóp chặt cần cổ Đế Khâm Na Tịch, nhấc bà ta lên giữa không trung.
Đế Khâm Na Tịch điên cuồng giãy dụa cơ thể, lại phát hiện mệnh mạch đã bị bóp chặt, thần văn lực gì cũng không thể sử dụng.
Khang Nạp thấy thế, đang muốn cứu người.
Một bóng đen bao vậy lấy hắn ta, công kích thẳng vào chính diện.
“Ngươi là ai?”
Khang Nạp không nhìn thấy Tần Đế mang theo trợ thủ, Thần Vũ Tuyết Oánh bên người ông ta căn bản không chịu nổi một kích.
Nhưng kẻ trước mắt một thân hắc y, thực lực cũng không thể khinh thường.
Ngục Ma lạnh giọng trả lời: “Khang Nạp, ngươi bị Hắc Ngục điện đường theo dõi, trừ phi Hắc Ngục điện đường toàn bộ hi sinh, nếu không ngươi chắc chắn phải chết.”
Khang Nạp nghe xong, hai trong mắt tràn đầy vẻ hung ác.
“Ha ha ha, không ngờ Hắc Ngục điện đường cũng làm tay sai cho Lam Tinh, Cố Trường Khanh cho ngươi mấy cục xương mà ngươi lại thay hắn bán mạng như vậy? Ta cho ngươi gấp đôi, ngươi đi giết hắn, thế nào?”
Lúc này Khang Nạp còn chưa ý thức được sát tâm của Ngục ma, lúc chế giễu cũng không tạo ra phòng ngự gì.
Hắn ta không biết, người của Hắc Ngục điện đường đã sớm tiếp cận, một luồng sát khí rung chuyển thiên địa đánh tới phía sau lưng hắn ta, lúc này mới giật mình phát hiện.
” âm hiểm!”
“Dám đánh lén ta!”
Khang Nạp hét lớn một tiếng, Cự Tích thánh giáp lập tức hiện thân, sương mù xanh sẫm điên cuồng thổi quét.
“Giết chết con kỳ đà xấu xí này, ai cũng có thưởng!”
Ánh mắt Ngục Ma lạnh lẽo nhìn hắn ta, lời còn chưa dứt đã “oanh” một tiếng xông thẳng về phía hắn ta.
...
Đế Khâm Na Tịch không ngờ tới uy áp của Tần Đế lại bức người như thế, bên hông bà ta dùng lực, hai chân hai tay bắt chéo sau lưng mới khó khăn mà giãy thoát được bàn tay to kia.
Nhưng bà ta còn chưa kịp xuất ra hàn băng lực thì đã bị Tần Đế đánh một chưởng lên đùi.
Hư ảnh Hắc Ngục đế giáp vây quanh bà ta chuyển động qua lại cực nhanh, máu tươi trên đùi lại bị nó hấp thu toàn bộ.
“Ngươi không thể làm vậy với ta”
Đế Khâm Na Tịch nhìn về phía Thần Vũ Tuyết Oánh, muốn cô ta thay mình cầu xin tha thứ.
Nhưng sắc mặt Thần Vũ Tuyết Oánh so với Tần Đế còn âm trầm hơn gấp trăm lần.
Thanh âm của cô ta rõ ràng như tiếng băng nứt ra: “Đế Khâm Na Tịch, ngươi dùng Ám Dạ Thần Phù dẫn xuất Gurgon ra ngoài, ngươi có biết không, cả vũ trụ đều sẽ bị hủy diệt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận