Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 46: Ma Minh Xuất Thủ, Dấy Lên Một Hồi Huyết Tinh (2)

Đại sảnh tầng một.
Thao Thiết nhìn đồng hồ trên tường, mắt thấy thời gian đã sắp hết năm phút mà còn chưa thấy người xuống dưới, ánh mắt bên ngoài mũ giáp của anh ta như một cái hố đen, lộ rõ ánh sáng hung ác.
Thao Thiết đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay giết lên từng tầng, từng tầng một.
Những nhân viên tiếp tân ở đại sảnh đều đang co rúm lại, run run rẩy rẩy mà trốn ở một góc.
Nhưng đúng lúc này, cửa thang máy chầm chậm mở ra.
Một hàng hơn mười người từ bên trong đi ra, dẫn đầu chính là Tô Bác Thiên và Tô Viêm.
Phía sau còn có mười ba siêu văn nhân tứ giai đỉnh phong đi theo.
Đám người Tô Bác Thiên từ thang máy xuất hiện, nhìn thấy nhóm siêu văn nhân của Ma Minh đang hợp thể với áo giáp, cặp mắt khẽ nheo lại.
Tô Bác Thiên tiến lên trước, giả lả cười hỏi: “Xin hỏi các vị vì sao lại tới đây? Tập đoàn Cường Long chúng ta hình như không hề đắc tội với Ma Minh các người.”
“Có đắc tội với chúng ta hay không ta không biết, ta chỉ biết lão bản phái chúng ta tới đây là để cho các ngươi hai sự lựa chọn. Một là chết, hai là phục tùng, từ nay trở đi tập đoàn Cường Long sẽ thuộc về quyền sở hữu của Ma Minh.”
Thao Thiết lẳng lặng nhìn đám người ở đối diện, ánh sáng màu đen trong lòng bàn tay bắt đầu khởi động, Thao Thiết chiến kích bá khí mà nặng nề chợt hiện lên trong lòng bàn tay, chiều dài đến hai mét, bên ngoài còn có hình ảnh Thao Thiết vờn quanh, tràn ngập hơi thở hung ác.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tô Bác Thiên trở nên âm trầm, cao giọng quát: “Việc làm này của các ngươi không khỏi quá lấn quyền rồi, thật sự cho rằng tập đoàn Cường Long dễ ức hiếp sao?”
Dứt lời, gã liền kích hoạt áo giáp Cửu Đầu Xà, trên lưng hiện lên chín con mãng xà màu đen dữ tợn, ánh mắt chúng hung ác nham hiểm, trong đó có một luồng ánh sáng đen hóa thành một cây Xà Mâu được anh ta nắm trong tay.
“Muốn chúng ta thần phục ư? Vậy thì phải xem bản lĩnh của các ngươi được mấy cân mấy lạng.”
Đệ đệ Tô Viêm của Tô Bác Thiên hừ lạnh một tiếng, siêu văn ngũ giai hậu kỳ là áo giáp Hỏa Lân đã phụ thể, thần thông chi thuật: Hỏa Lân Thương xuất hiện trong lòng bàn tay rám vết chai.
Ông! Ông! Ông!
Cùng lúc đó, mười ba tên đàn em là siêu văn nhân phía sau bọn họ cũng lần lượt mặc lên áo giáp, mỗi người có một màu sắc và hình dáng khác nhau.
Nhóm nhân viên lễ tân ở hiện trường thấy thế thì đều hoảng hốt tháo chạy, mặc kệ quy củ lâu nay của tổng công ty.
“Ồ? Xem dáng vẻ này thì hẳn là các ngươi là muốn làm kẻ địch với Ma Minh chủng ta?”
Nhìn thấy tất cả bọn họ đều kích hoạt áo giáp phụ thể, thanh âm rét lạnh của Thao Thiết từ dưới mũ giáp liền vang lên.
Tô Bác Thiên trầm giọng quát: “Chúng ta không có ý muốn đối địch với Ma Minh, nhưng các ngươi lại ức hiếp người quá đáng, cho dù hôm nay bọn ta phải cá chết lưới rách thì có sao?”
“Cá chết lưới rách? Chỉ dựa vào các ngươi?”
Oanh!!!
Thao Thiết vừa dứt lời thì liền đột ngột xuất thủ, lực lượng Thao Thiết khủng bố xung quanh cơ thể chấn động, hoành không mà giết tới, đột phá gấp năm lần vận tốc âm thanh, ánh sáng màu đen của chiến kích trong tay tỏa ra rực rỡ, dường như có hư ảnh của Thao Thiết đang rít gào, khóa chặt vào Tô Bác Thiên và Tô Viêm mà truy sát.
Gấp năm lần vận tốc âm thanh chính là tốc độ cực kỳ nhanh, trong mắt người thường thì chỉ là một cái nháy mắt.
Nhưng trong mắt Tô Bác Thiên và Tô Viêm đều đang ở ngũ giai hậu kỳ thì vẫn có thể phản ứng kịp, sắc mặt khẽ biến, thấy không thể né tránh thì chỉ có thể thúc giục lực lượng, dùng vũ khí trong tay ngăn cản.
Một tiếng nổ váng trời vang lên, lực lượng bá đạo của Thao Thiết thực sự khiến bọn họ không thể địch nổi, hai anh em Tô Bác Thiên đều bị cỗ lực lượng này đánh thẳng vào, cả người văng mạnh ra sau, nặng nề đụng xuyên qua một bức tường rồi lại một bức tường, cho đến khi xuyên qua cả tòa nhà thì mới có thể dồn sức lấy đà đứng vững lại được.
“Giết!”
Thao Thiết hét lớn một tiếng, xông về phía hai anh em nhà kia đang bị đụng xuyên cả tường mà giết qua đó.
“Các anh em, khai chiến!”
Chiến sĩ Ác Ma Lý Đại Hải hét to một tiếng, trong tay biến hóa ra ác ma chiến đao, tập trung vào một siêu văn nhân mang áo giáp Lục Quy của đối phương mà chém tới.
Oanh! Oanh!
Giữa các siêu văn nhân tức thì xảy ra một cuộc loạn chiến hết sức căng thẳng, mọi người đều dùng tốc độ nhanh hơn cả vận tốc âm thanh mà chém giết trong tòa nhà này.
Ở phía xa, hai anh em Tô gia vừa mới đứng vững được cơ thể, nhìn về phía Thao Thiết đang hùng hổ đuổi đến, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Tô Bác Thiên vội phân công: “Người này không đơn giản, ta tấn công chính diện, ngươi tấn công ở mạng sườn, không cần bảo lưu gì hết, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết anh ta.”
Oanh!
Trong lúc nói chuyện, Tô Bác Thiên trực tiếp kích hoạt một thần thông khác trong áo giáp siêu văn của bản thân là “Hắc Mãng Bá Thể”, nhấc theo Xà Mâu nghênh chiến Thao Thiết.
Tốc độ của hai người cực nhanh, trong nháy mắt đã lao vào cận chiến.
Đinh! Keng! Bốp Bốp!
Trọng kích và trường mâu giao nhau, lực lượng cuồng bạo tán ra, trùng kích khiến cho mặt đất cũng bị nổ đến nứt toác, đá vụn bay tán loạn.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, bọn họ đã so hơn mười chiêu, đánh đến nỗi mặt đất sụp đổ, lan ra cả phạm vi vài dặm xung quanh.
Đám người ở gần đó đều sợ hãi la hét chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận