Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 51: Công Khai Bắt Người

Thành phố Long Giang, sân bay quốc tế, ánh đèn sáng rực rỡ.
Trương Hổ thuê rất nhiều người bình thường đến vận chuyển vật tư, nhưng đến tận bây giờ vẫn còn chưa khuân vác xong.
Trên đài quan sát của sân bay, có một bóng dáng đang đứng đó, như hòa cùng một thể với màn đêm đen.
Đến cả Trương Hổ cũng không thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương.
Đúng vào lúc này, một chiếc máy bay tư nhân to lớn đang chậm rãi đáp xuống sân bay dưới sự hướng dẫn của đài quan sát.
Bóng đen đứng trên đài quan sát thấy thế, khí đen lạnh lẽo dày đặc quanh thân bắt đầu khởi động.
Khi máy bay dừng lại ổn định, cửa máy bay chầm chậm mở ra, từ bên trong có một hàng người xuất hiện.
Dẫn đầu là ba người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, nhìn khoảng ba mươi tuổi, khí chất bất phàm.
Bọn họ dẫn theo mấy người đi xuống máy bay.
“Tại sao lại có nhiều máy bay vận chuyển cỡ lớn như vậy?”
Tô Ca nhìn sân bay đang vô cùng náo nhiệt thì nhíu mày, bọn họ vốn định nhân lúc trời tối mà vận chuyển vũ khí hạt nhân ra ngoài.
“Không sao, dù sao cũng không có ai biết trên máy bay của chúng ta có ba quả bom hạt nhân, đợi những chiếc máy bay này rời đi rồi chúng ta mới chuyển xuống là được.”
Tư Đồ Hạo cười lạnh, “Rất nhanh là có thể thưởng thức một buổi lễ bắn pháo hoa long trọng rồi, không cần vội vã nhất thời.”
Sở Uyên gật đầu, mỉm cười nói: “Trước tiên đi ăn tối đi, không vội, ta đói lắm rồi.”
Bọn họ không hề biết tập đoàn nhà mình đã đổi chủ, cả ba chỉ để lại mấy vệ sĩ dưới trướng canh chừng tại chỗ, sau đó định rời đi tìm chỗ ăn bữa đêm.
Vù!
Nhưng ngay khi bọn họ mới đi được vài bước thì đột nhiên có một làn khói màu đen cực kỳ âm u lạnh lẽo bao phủ tới, ngắn cản phía trước cách bọn họ không xa, hóa thành bóng dáng một người mặc áo choàng, trên mặt đeo mặt nạ lãnh khốc.
Hửm?
Tô Ca nhìn mọi người rồi lại nhìn người có cảm giác áp bách kinh khủng ở trước mặt, giống như là đến từ vực sâu của địa ngục, vẻ mặt hắn khẽ biến đổi, ngữ điệu hơi khách khí: “Xin hỏi ngươi là ai? Vì sao lại ngăn cản chúng ta?”
Vù!
Si Mị Võng Lượng không nói gì, áo choàng màu đen trên người phồng lên, từ bên trong tuôn ra từng làn sương màu đen, giống như một cái vực sâu cực lớn, trong nháy mắt đã bao trùm lên tất cả những người ở đây, bao gồm cả mấy người được phân công ở lại khu vực máy bay để canh chừng.
Mạnh mẽ như Tô Ca, Sở Uyên và Tư Đồ Hạo đang ở cấp bậc ngũ giai đỉnh phong cũng không kịp phản ứng lại mà đã bị làn sương đen kia cắn nuốt.
Giam cầm được bọn họ xong, Si Mị Võng Lượng liền lắc mình hóa thành một làn sương lạnh sắc, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm tối.
Mọi người ở sân bay bên cạnh đang vận chuyển vật tư cũng không chú ý tới một màn vừa phát sinh bên này.
Bởi vì căn bản Si Mị Võng Lượng ra tay không có một chút tiếng động nào, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
. . .
Ngoại ô phía Tây, căn cứ Ma Minh, đèn đuốc sáng trưng.
Khoảng thời gian hiện tại là lúc mà những công nhân trong nhà máy tan ca.
Tám giờ sáng làm việc, tám giờ tối tan làm.
Ăn xong cơm tối, mọi người đều sẽ ra vườn hoa ngồi tán gẫu, chơi điện thoại.
Ở thời đại loạn thế này, những ngày tháng như thế đối với bọn họ mà nói đã có thể xem như khoảng thời gian rất vui vẻ.
Vào thời gian này vẫn còn có đội xe từ bên ngoài quay về hoặc là đội xe ra ngoài làm nhiệm vụ.
Vù!
Bấy giờ, một làn sương đen từ bên ngoài mạng lưới bay vào.
Chỉ trong vài hơi thở mà đã đi tới khu biệt thự trung tâm.
Cố Trường Khanh đang tán gẫu với Athena về thế cục của thế giới, nói tới chủ đề tương lai ai sẽ trở thành bá chủ toàn cầu.
Si Mị Võng Lượng vung tay lên, tám làn sương đen phía sau được nàng thả ra, khẽ lay động rồi hóa dần thành hình người, chính là tám người Tô Ca mà nàng vừa mới bắt lấy.
Vứt những người này xuống mặt đất xong, nàng ta không nói gì, chỉ cung kính cúi chào Cố Trường Khanh một cái rồi xoay người rời đi trước.
“A a a a…. Đừng có hút ta nữa!”
Trước sau chỉ cách nhau chưa tới nửa giờ đồng hồ, thế mà hiện tại sắc mặt cả đám gầy guộc vàng vọt, hơn nửa cái mạng đã bị Si Mị Võng Lượng hút đi mất.
Cả đám người Tô Cả muốn đứng thẳng người dậy, nhưng ngay cả việc đứng vững cũng không thể đứng nổi.
Họ hoảng hốt ngẩng đầu nhìn quanh khắp bốn phía, chờ đến khi trông thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha dùng ánh mắt chế giễu nhìn mình thì cả nhóm người Tô Ca, Sở Uyên và Tư Đồ Hạo đều sợ đến hồn bay phách tán.
“Cố… Cố… Cố lão bản, ngài đây là… vì sao ngài lại bắt mấy người chúng ta?”
Tô Ca cố gắng chống đỡ cơ thể, ra vẻ khó hiểu hỏi.
“Vì sao ta lại bắt các ngươi tới đây, trong lòng các ngươi không phải rõ nhất à?”
Cố Trường Khanh cười như không cười nói: “Muốn mời ta ăn bom ư, các ngươi mời nổi sao?”
Nghe thấy lời này, cả người bọn họ như rơi vào hầm băng, chỉ cảm thấy sống lưng nhất thời lạnh toát.
Sở Uyên cố gắng giải thích: “Cố đại lão hiểu lầm, sao chúng ta dám làm ra chuyện tày trời như vậy được? Chúng ta chỉ mua một ít vũ khí hạt nhân từ bên Ấn Phạn về, đều là để chuẩn bị đối phó với dị thú, tuyệt đối chưa từng nghĩ tới sẽ dùng để đối phó với ngài.”
Tư Đồ Hạo và Tô Ca cũng vội vàng phụ họa: “Đúng đúng đúng, có cho chúng ta một trăm lá gan chúng ta cũng không dám đối nghịch với ngài!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận