Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 72: Cái Gì? Ngươi Muốn Giết Cố Trường Khanh?

Kinh đô, khu biệt thự Lâm Uyển.
Tại nơi Lâm Thần bế quan tĩnh tu, cuối cùng cửa phòng đóng chặt lâu ngày cũng đã mở ra.
Một cỗ khí thế khủng bố từ bên trong đãng xuất ra ngoài.
Bấy giờ, Lâm Thần đã chính thức đột phá tới thất giai hậu kỳ, thực lực cường hãn tới đáng sợ. Cậu ta nhếch khóe môi, ý cười trên mặt khó mà che giấu.
“Lâm Thần, cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi. Mau tới đây bàn chuyện công việc đi, chúng ta bị hố rồi.”
Nghe thấy động tĩnh từ chỗ Lâm Thần, Tô Ấu Vi liền bỏ hết việc trong tay, nhanh chóng đi tới. Sắc mặt cô ta hiện giờ hết sức khó coi.
Lâm Thần kinh ngạc, vội hỏi: “Có chuyện gì?”
Tô Ấu Vi nhanh chóng thuật lại mọi chuyện, từ việc Liên Minh Siêu Văn bị ép buộc giải tán, cho đến việc phía chính phủ tuyên bố chỉ có Ma Minh được độc quyền kinh doanh lương thực cho Lâm Thần nghe.
“Không thể nào, vô lý!”
Lâm Thần nhíu chặt lông mày, “Ma Minh có đủ lương thực để cung cấp cho người dân toàn quốc ư?”
Tô Ấu Vi nghiến răng nghiến lợi nói: “Là do M quốc đứng sau hậu thuẫn cho bọn họ!”
“Đáng chết, xem ra chúng ta phải nhanh chóng diệt trừ Cố Trường Khanh thôi.”
Sắc mặt Lâm Thần tối sầm, âm thần hạ quyết tâm. Sau khi đã đột phá tới thất giai hậu kỳ thì cậu ta càng có thêm lòng tin có thể đối phó được với Cố Trường Khanh.
“Ta đi tắm rửa thay đồ trước đã, sau đó sẽ liên hệ với Phổ Cách Kinh Tư và Bạch Tinh xem sao.”
Lâm Thần cười lạnh, “Cố Trường Khanh cũng nên chết đi thôi.”
“Cái gì, đệ đệ, ngươi muốn giết Cố Trường Khanh?”
Đúng vào lúc này, thanh âm hốt hoảng của Lâm Nguyệt Dao chợt truyền đến.
Lâm Nguyệt Dao vừa đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy lời Lâm Thần nói thì trong lòng bất giác nhảy dựng lên, cả người căng thẳng, nàng bước nhanh tới dò hỏi: “Thần đệ, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi muốn giết Cố Trường Khanh?”
“Đúng vậy tỷ tỷ, hắn quá cuồng vọng!”
Lâm Thần trấn an: “Tỷ không cần lo lắng cho an toàn của ta, ta không hành động một mình mà sẽ liên thủ với hai kẻ rất mạnh khác, ba người chúng ta hợp sức lại thì chắc chắn Cố Trường Khanh phải chết không thể nghi ngờ.”
Lâm Thần không biết quan hệ của Cố Trường Khanh và Lâm Nguyệt Dao, thế nên nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột của tỷ tỷ thì chỉ nghĩ đơn giản là nàng sợ mình đánh không lại, sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nghe được lời này, bàn tay của Lâm Nguyệt Dao vô thức siết chặt, nhíu mày hỏi: “Vì sao ngươi phải giết hắn? Ngươi và hắn có thù oán gì?”
“Ta với hắn… nếu nói có thù oán gì thì thật ra không có, nhưng hắn cản trở uy vọng của ta, cướp đoạt danh tiếng của ta, ngày nào còn Cố Trường Khanh trên đời thì ngày đó ta vẫn không thể hiệu triệu được hết thảy siêu văn nhân trên toàn quốc cống hiến cho ta. Cho nên, hắn nhất định phải chết.”
Lâm Thần thấp giọng cười gằn, “Siêu văn nhân muốn mạng của hắn thật sự rất nhiều, đây là kết cục của việc cuồng vọng không xem ai ra gì.”
Lâm Nguyệt Dao cắn răng, vội nói: “Nhưng chẳng phải hắn làm mọi việc cũng là vì mưu cầu lợi ích cho người bình thường sao? Thần đệ, sao ngươi lại biến thành kẻ ích kỷ như vậy?”
“Tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa, tỷ không hiểu tình hình hiện tại đâu. Hơn nữa ta đã hạ quyết tâm, không giết chết Cố Trường Khanh thì ta không phải người họ Lâm.”
Lâm Thần không muốn giải thích gì thêm, vẫn nghĩ là do nàng quá lo lắng cho mình, thế nên hắn khẽ nắm bả vai tỷ tỷ, nhỏ giọng dỗ dành: “Ba người chúng ta liên thủ, Cố Trường Khanh dù có chắp thêm cánh thì cũng chạy không thoát, ta không sao đâu, tỷ tỷ cứ yên tâm đi. Về phần mưu cầu lợi ích cho người bình thường, đợi ta giết hắn xong thì ta cũng sẽ làm vậy.”
“Nếu ta bảo ngươi đừng tham gia vào việc này, ngươi có chịu nghe không?” Lâm Nguyệt Dao nhìn chằm chằm đối phương.
“Nguyệt Dao tỷ, tỷ đừng quá lo lắng, Lâm Thần, Bạch Tinh và Phổ Cách Đản Tư đều là những người mạnh nhất thế giới hiện giờ, cả ba hợp sức thì sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Tô Ấu Vi cũng cho rằng Lâm Nguyệt Dao sợ Lâm Thần bị Cố Trường Khanh miểu sát ngược, cho nên cũng dịu giọng trấn an nàng.
Lâm Nguyệt Dao không buồn để ý đến Tô Ấu Vi, vẫn nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên cao ráo trước mặt, bức thiết thúc giục: “Đệ đệ, ngươi nói đi!”
“Tỷ tỷ, ngươi thật sự không cần lo lắng đâu mà.” Lâm Thần khổ tâm nói: “Ta biết tự lo cho mình, sẽ không sao đâu.”
“Nếu ngươi vẫn quyết tâm ra tay, vậy thì để ta và Nghiên Nghiên dọn dồ ra khỏi nhà ngay bây giờ.” Lâm Nguyệt Dao rất kiên định mà nhìn đối phương.
Lâm Thần vẫn chưa suy nghĩ theo hướng tỷ tỷ và Cố Trường Khanh có quan hệ gì, chỉ là thấy nàng cứng rắn như thế thì đành phải nói dối: “Chuyện này… được rồi, được rồi, ta từ bỏ, không giết hắn nữa là được chứ gì?”
Thấy đệ đệ đồng ý, Lâm Nguyệt Dao bấy giờ mới thở phào một hơi, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhõm, “Đây mới là đệ đệ tốt của ta, Cố Trường Khanh mạnh như vậy, ngươi đừng chọc tới hắn, bằng không tỷ tỷ sẽ rất lo lắng, ngươi biết chưa?”
Nàng sợ bị mọi người nhìn ra điều gì đó nên mới cố ý nói lời như vậy.
“Yên tâm đi tỷ tỷ, ta sẽ không ngu ngốc chọc tới hắn.” Lâm Thần khẩu thị tâm phi nói: “Ta đi tắm trước đây.”
Dứt lời, cậu ta liền quay đầu đi thẳng vào phòng.
Lâm Thần chỉ sợ còn đứng nói chuyện thêm một lát thì sẽ bị tỷ tỷ nhìn ra mình đang nói dối.
“Nguyệt Dao tỷ, ta đi giúp cậu ấy sắp xếp quần áo.”
Tô Ấu Vi tùy tiện tìm một cái cớ rồi nhanh chóng đi theo Lâm Thần.
Lâm Nguyệt Dao cũng không nghĩ nhiều, chỉ ừm một tiếng xem như trả lời rồi quay người đi xuống lầu.
Bởi vì Lâm Thần từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời nàng, cho nên nàng hoàn toàn không nghĩ tới cậu em trai nhỏ chưa từng biết nói dối ấy nay đã thay đổi thành một kẻ cực kỳ có dã tâm như bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận