Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 73: Liên Minh Trảm Cố Chuẩn Bị Gặp Mặt, Ai Nấy Đều Ôm Tâm Tư Xấu Xa!

“Cơ hội tốt như vậy, ngươi thật sự muốn từ bỏ sao?”
Tô Ấu Vi tiến vào phòng liền đóng cửa lại, vội truy vấn.
“Ha ha! Ngươi cũng không nhìn ra ta đang nói dối à, vậy thì tỷ tỷ càng không nhìn ra.”
Lâm Thần thấy cô hỏi như vậy thì yên tâm hơn hẳn.
“Từ lúc nào mà ngươi lại biết diễn như thế?”
Tô Ấu Vi đi tới đấm nhẹ vào ngực cậu ta một cái, thấp giọng mắng.
Lâm Thần nắm lại bàn tay cô, cười xấu xa nói: “Ngươi quản ta làm gì, cùng ta đi tắm đi.”
Nói xong liền ôm Tô Ấu Vi tiến vào trong phòng tắm.
Khoảng một tiếng sau.
Lâm Thần xong việc, đứng trước cửa sổ châm một điếu thuốc, gọi điện thoại cho Bạch Tinh.
“Lâm huynh đệ, ngươi xuất quan rồi sao? Thực lực như nào rồi?”
Điện thoại vừa được kết nối thì thanh âm của Bạch Tinh liền truyền tới.
Lâm Thần cười đáp: “Thất giai hậu kỳ, Bạch huynh thì sao?”
Bạch Tinh vui vẻ nói: “Được đấy, ta là thất giai đỉnh phong, hôm qua cũng vừa mới xuất quan. Ngươi liên hệ với vị kia của E Quốc đi, hỏi hắn xem đã chuẩn bị tốt chưa, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt trao đổi một lần.”
“Ừm, ta cúp trước đây, gọi điện thoại hỏi hắn xem như nào đã rồi sẽ nhắn ngươi.”
“Được, ngươi liên hệ đi.”
Lâm Thần cúp điện thoại xong thì trực tiếp gọi tới điện thoại vệ tinh của E Quốc.
“Lâm Thần, ngươi xuất quan rồi à, thực lực hiện tại là cấp mấy?”
Giọng nói của Phổ Cách Kinh Tư vang lên, vừa nhận cuộc gọi liền quan tâm hỏi thăm thực lực của Lâm Thần.
“Thất giai hậu kỳ, bên ngươi thì sao, đệ đệ ngươi đã xuất quan chưa?” Lâm Thần hỏi.
Phổ Cách Kinh Tư liền đáp: “Không tồi, mấy ngày trước đệ đệ ta đã xuất quan, tiến vào thất giai đỉnh phong rồi. Bọn ta chỉ đang đợi điện thoại của ngươi đây.”
“Rất tốt, bảo anh ta qua đây đi, ba người chúng ta gặp mặt bàn bạc một lần.”
“Địa điểm?”
“Đế đô, khách sạn Hoàng Thiên, lúc nào thì các ngươi tới được?”
“Hiện tại cũng có thể, xem phía ngươi thế nào thôi.”
Nghe thế Lâm Thần liền ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đoạn nói: “Buổi chiều ba giờ tụ họp ở khách sạn Hoàng Thiên ở đế đô, thế nào?”
“Không thành vấn đề, ta đi nói với hắn.”
“Được, vậy cứ thế đi.”
Nói xong, Lâm Thần cúp điện thoại.
Sau đó gửi tin nhắn cho Bạch Tinh, bảo gã buổi chiều ba giờ tập hợp ở khách sạn Hoàng Thiên.
Hiện tại đã hơn một giờ chiều.
“Bàn bạc xong rồi à?”
Tô Ấu Vi mặc quần áo, đi tới hỏi thăm.
Lâm Thần mỉm cười đáp: “Ừm, xong rồi, chỉ chờ cùng bọn họ gặp mặt thôi.”
Tô Ấu Vi dặn dò: “Ta nghe nói Cố Trường Khanh đã nhận nuôi một con gấu trúc, thực lực không kém, đây cũng là nhân tố mà các ngươi nên đề phòng.”
Sau khi trải qua dị biến, sức chiến đấu của loài quốc bảo này đều rất đáng sợ.
“Nuôi cái gì cũng vô dụng, nên chết thì vẫn phải chết.”
Lâm Thần cười lạnh một tiếng, “Xuống nhà đi, ta ăn chút gì đó đã, lại chơi với Nghiên Nghiên đáng yêu một lúc rồi tới chỗ hẹn cho kịp giờ.”
. . .
Tập đoàn Bạch Long, văn phòng chủ tịch.
Bạch Tinh vẫn mặc âu phục trắng như cũ, đang ngồi trên ghế ở bàn làm việc, nghe Liễu Tuyết Hàn ở đối diện báo cáo.
Liễu Tuyết Hàn báo cáo xong mọi chuyện xảy ra trong mấy tháng này rồi nói: “Chủ tịch, nếu kho lương thực của chúng ta vẫn không thể bán được ra ngoài thì chúng ta sẽ không kiên trì nổi nữa mất.”
Bạch Tinh châm một điếu thuốc, hít một hơi, cười nhạt nói: “Không sao, ráng kiên trì thêm mấy ngày là được, Ma Minh sẽ mau chóng tan rã thôi.”
Liễu Tuyết Hàn nói: “Hy vọng đừng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.”
Bạch Tinh cực kỳ tự tin, “Yên tâm đi. Tuyệt đối không tồn tại chuyện ngoài ý muốn!”
“Đại ca!”
Đúng lúc này, Khuê Sơn gõ cửa đi vào.
“Ngồi đi!”
Bạch Tinh tỏ ý bảo anh ta ngồi xuống, sau đó nói: “Vẫn đang theo dõi đội ngũ ở bên ngoài của Ma Minh chứ?”
“Vâng, ta vẫn luôn cho người chặt chẽ theo dõi bọn chúng, hiện tại có năm đội ngũ của Ma Minh đang ở bên ngoài.”
Khuê Sơn xoa xoa hai tay vào nhau, hưng phấn hỏi: “Đại ca, có thể ra tay rồi sao?”
Bạch Tinh gật đầu, “Có thể rồi, trong số năm tiểu đội đang ở bên ngoài của Ma Minh, ngươi chọn một bên đi, bảo các huynh đệ xuất thủ giết từng người một, không cần gấp gáp, cứ từ từ ép Cố Trường Khanh phải ra mặt.”
Bọn họ vẫn chưa có dũng khí tự mình giết đến cửa, quỷ mới biết ngoài Cố Trường Khanh ra thì Ma Minh còn bao nhiêu siêu văn nhân cường đại khác.
Dẫn dụ hắn ra ngoài chính là cách an toàn ổn thỏa nhất, sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Hơn nữa nghe nói trong căn cứ còn có một con gấu trúc thất giai.
Ai dám giết qua đó thì chính là hành vi ngu xuẩn không có đầu óc.
Khuê Sơn cười ha hả nói: “Vậy ta chọn đại đội trưởng Ma Minh Triệu Phong, phải động vào người có đủ sức nặng thì mới có thể ép Cố Trường Khanh ra cửa được.”
Bạch Tinh dập tắt tàn thuốc trong tay, “Vậy chọn hắn đi, trước tiên bảo các huynh đệ chuẩn bị sẵn sàng, đợi ta cùng Lâm Thần và Phổ Cách Đản Tư qua đó thì mới được ra tay.”
“Vâng, ta sẽ triệu tập các anh em ngay bây giờ.”
Khuê Sơn hưng phấn mà đồng ý, đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Liễu Tuyết Hàn đứng một bên đợi hai người nói chuyện nãy giờ, thấy Khuê Sơn đã đi bèn tiến lên nói: “Chủ tịch, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi xuống trước đây.”
Bạch Tinh phất tay, “Đi đi!”
Cô ta gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi cô ta đi rồi, Bạch Tinh xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh chiều tà rọi vào văn phòng, chiếu lên gương mặt hung ác của gã, “Hy vọng hai tên kia có thể góp thêm chút sức, sau khi Cố Trường Khanh chết thì sẽ đến lượt hai người các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận