Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 77: Ma Minh Phản Kích (1)

Chưa đến mười phút, Lưu Chương được đám người Lâm Thần thả về giống như một hình vòng cung từ phương xa bay tới, bay thẳng vào bên trong nơi trú ẩn, hét lớn: “Đội ngũ của chúng ta bị tập kích, đại đội trưởng Triệu Phong bị đối phương trấn áp, cầu cứu!!!”
Hắn đáp xuống quảng trường rồi hét lớn một tiếng, siêu văn trên người đã hoàn toàn bị thiêu cháy hết, cả người tê liệt nằm trên mặt đất, hoàn toàn biến thành người thường.
Vút! Vút! Vút!
Tiếng hét to vừa dứt, từng thân ảnh theo nhau bay tới.
“Là ai làm?”
Người đầu tiên tới là Thao Thiết, ngày hôm qua anh ta đã đạt thất giai đỉnh phong rồi xuất quan.
Áo giáp cũng nghênh đón một lần tiến hóa, nhìn huynh đệ trước mắt đã phải thiêu đốt hết siêu văn chạy về báo tin, trong mắt anh ta tràn ngập sát ý.
“Ai dám ra tay với người của chúng ta, tự tìm đường chết sao?”
Chu Tước đeo mặt nạ lúc này cũng xuất hiện, thanh âm khàn khàn kèm theo sát ý đang sôi trào.
“Đáng chết! Có biết là ai gây ra không? Triệu Phong còn sống không?”
Ngô Duệ cũng theo sát phía sau, vẻ mặt vô cùng âm trầm, trên mặt lộ rõ sát khí.
Cùng lúc đó còn có rất nhiều thành viên của Ma Minh đang ở căn cứ cũng chạy tới, khí thế của ai nấy đều hết sức hung hăng.
“Ta không biết bọn chúng là ai, bọn ta gặp nạn ở bên thành phố Lạc Giang, những huynh đệ khác đều đã chết. Lão bản đâu? Nhanh đi cứu đại đội trưởng Triệu Phong đi, anh ấy mới bị đám người kia trấn áp thôi, hiện tại có thể vẫn còn ở bên đó, nhanh đi cứu đội trưởng đi!”
“Nhất định phải băm bọn chúng thành trăm mảnh! Giết cả nhà bọn chúng!”
Nói xong, Lưu Chương lớn tiếng khóc.
Bọn họ đều là huynh đệ vào sinh ra tử!
Tận mắt nhìn thấy tất cả đồng đội đều bị giết chết, hắn rốt cuộc không kìm nổi nữa.
Một nơi hắc ám bên ngoài quảng trường, có một người mặc áo choàng đen xuất hiện.
“Mẹ nó, đồ súc sinh, cần gì lão đại ra tay, để ta đi giết chết bọn chúng!”
Oanh!
Thao Thiết nói xong thì phẫn nộ phóng lên trời, lao vút đi.
“Ta cũng đi!”
Chu Tước vội bám theo sát phía sau Thao Thiết.
Trong chớp mắt đã lao ra khỏi siêu lưới và biến mất ở phía chân trời.
Người mặc áo choàng đen cũng âm thầm đuổi theo.
Trước khi Cố Trường Khanh bế quan đã dặn dò cô, nếu có chuyện ngoài ý muốn thì nhất định phải ra tay.
“Rốt cuộc là ai mà lại dám xuất thủ với Ma Minh chúng ta?”
“Thật mẹ nó ăn gan hùm mật gấu đấy à?”
“Bọn chúng muốn chết đúng không?”
Trên quảng trường lúc này đều là thành viên của Ma Minh, vẻ mặt tràn ngập phẫn hận.
“Ngô tổng quản, xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này, Trương Lỵ vội vội vàng vàng đi tới, nghi hoặc dò hỏi.
“Có một lũ rác rưởi không biết sống chết, dám tập kích thành viên của Ma Minh ta!”
Vẻ mặt Ngô Duệ âm trầm, ông đỡ Lưu Chương từ trên mặt đất đứng dậy, khẽ dặn dò: “Ngươi bảo Manh Lan chuẩn bị sẵn sàng, tiếp theo có thể có một trận huyết chiến, đối phương dám cả gan trắng trợn ra tay với chúng ta thì chắc chắn thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.”
Ông biết lão bản đang bế quan, càng biết lão bản hiện tại đang trong lúc tiến hóa siêu văn nên không thể tùy tiện ra ngoài được.
“Vâng!” Trương Lỵ nghiêm túc gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
“Tất cả mọi người giải tán đi, mấy con chuột nhắt không dám chính diện lộ đầu mà thôi, bọn chúng sẽ không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.”
Ngô Duệ nói với mọi người đang tụ tập bên ngoài, sau đó đỡ Lưu Chương vẫn đang rơi lệ đứng dậy rời đi.
Tiểu Đoàn Đoàn rời khỏi quảng trường, đi tới bên ngoài cánh cửa phòng bế quan trong biệt thự của Cố Trường Khanh.
A a a….
Mơ hồ nghe được bên trong truyền ra tiếng kêu gào thống khổ.
“Cánh cửa này có hiệu quả cách âm tốt như vậy mà vẫn có thể truyền ra tiếng gầm của lão bản, rốt cuộc ngài ấy đang trải qua chuyện gì?”
Tiểu Đoàn Đoàn và Triệu Ngọc Đình đều hết sức lo lắng, thông qua thiết bị truyền âm nói: “Lão bản, bên ngoài có một đám siêu văn nhân thần bí ra ta với đội ngũ của đại đội trưởng Triệu Phong, đội ngũ mười người, đại đội trưởng Triệu Phong bị bắt, chỉ có một người có thể trốn về, còn lại đều đã chết.”
“Nhóm người Thao Thiết bọn họ đã qua đó chưa?”
âm thanh của Cố Trường Khanh truyền ra, hiện tại hắn thật sự rất đau đớn, cả người đỏ bừng, thân thể dường như sắp nứt toác.
“Thao Thiết và Chu Tước đều đã đi cứu người.”
“Sau khi cứu về thì điều tra cặn kẽ bọn chúng cho ta, ta sẽ tới giết sạch cả nhà bọn chúng.”
Cố Trường Khanh vốn còn đang chìm sâu trong đau đớn, vừa nghe có người dám giết chết thành viên Ma Minh của hắn, cảm xúc trở nên thô bạo đến tận cùng.
“Được! Lão bản… ngài không sao chứ?” Tiểu Đoàn Đoàn quan tâm hỏi.
“Không chết được, ngươi đi đi.”
Cố Trường Khanh không muốn để bất cứ kẻ nào nghe được tiếng kêu gào chật vật của hắn.
Sau lần này, hắn sẽ trở nên càng mạnh hơn.
Ấn ký màu xám trong lòng bàn tay cũng được bao phủ bởi từng luồng năng lượng quỷ dị làm tiến hóa siêu văn trên cơ thể.
Sau khi niết bàn, đó chính là tân sinh.
“Được, ta đi đây.”
Tiểu Đoàn Đoàn nhanh chóng xoay người rời đi.
“Đợi đã!”
Cố Trường Khanh bỗng nhiên gọi cô lại.
“Lão bản, có chuyện gì vậy?”
Oanh!
Ngay lúc cô xoay người, cửa phòng bế quan bỗng ầm ầm mở ra.
Khi Tiểu Đoàn Đoàn nhìn thấy lão bản hiện tại, cả người đỏ đậm không mặc quần áo, trong mắt hằn lên những vết nứt dày đặc, cô bị dọa đến nỗi thiếu chút nữa đã hét toáng lên.
Cố Trường Khanh không nói gì, cố nén đau đớn trong đầu và trên cơ thể, trực tiếp lấy siêu văn quái thú trong thức hải ra, vút một tiếng để nó tiến vào mi tâm của Tiểu Đoàn Đoàn.
Oanh!
Nhất thời, cả người Tiểu Đoàn Đoàn chấn động, biển ý thức mở ra, tinh thần lực mạnh mẽ lại nhu hòa tràn ngập bên trong, trong cơ thể xuất hiện một luồng lực lượng mạnh mẽ vô cùng, trong nháy mắt đã rửa sạch xương cốt toàn thân, từng tế bào, lục phủ ngũ tạng của cô. Trên phần xương quai xanh trước người hiện ra một ấn ký hình quái thú.
Đây là siêu văn mà Cố Trường Khanh đã luyện hóa, khi cô dung hợp thì không hề có một chút đau đớn nào, ngược lại còn thấy vô cùng dễ chịu, cơ thể bồng bềnh thoải mái.
“Đề phòng vạn nhất, ngươi cũng qua đó nhìn xem.”
Cố Trường Khanh dứt lời thì hét lớn một tiếng, vội đóng cửa lớn lại.
Ấn ký quỷ dị không chỉ có thể hấp thu siêu văn của kẻ địch mà còn có thể dùng siêu văn đã hấp thu được dung hợp cho người khác.
Thật nghịch thiên!
Siêu văn Quái Thú này không hề có chút tác dụng nào với hắn.
Giữ lại không khác gì để trang trí, không bằng đưa cho Tiểu Đoàn Đoàn sử dụng còn hơn.
Vì Ma Minh mà tăng thêm một chiến lực mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận