Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 78: Ma Minh Phản Kích (2)

“Lực lượng thật cường đại!”
Tiểu Đoàn Đoàn cảm nhận được lực lượng đang lưu chuyển bên ngoài, bên trong cơ thể thì tràn ngập sức mạnh, trên khuôn mặt tinh xảo tràn ngập vẻ rung động và kích động, vừa suy nghĩ đến thì siêu văn Quái Thú đã phủ kín cơ thể có đường cong rõ ràng của cô, tạo thành những đường cong hoàn mỹ xung quanh cơ thể.
“Đây chính là lực lượng siêu văn sao?”
“Lão bản, cảm ơn ngài!”
Cô vô cùng cảm động, hướng về phòng bế quan mà cúi đầu ba cái thật sâu.
“Nhanh đi đi.”
âm thanh khàn khàn của Cố Trường Khanh truyền ra.
“Được, lão bản, giờ ta sẽ đuổi theo bọn họ.”
Tiểu Đoàn Đoàn lên tiếng trả lời rồi nhanh chóng kích hoạt áo giáp Quái Thú phụ thể, sau đó vội đi xuống lầu.
. . .
Hơn mười phút trước.
“Đó là… Lâm Thần, còn những người khác là ai, đám chết tiệt này lại dám ra tay với Ma Minh?”
Đại sảnh cao nhất tại Kinh Đô, Hiên Viên Vương Thụy là người đầu tiên bước vào, cảm nhận được động tĩnh khác thường từ vệ tinh, ông nhìn thấy cảnh tượng mà vệ tinh đang chiếu ra thì hai mắt trợn trắng, trong hình chiếu chính là Lâm Thần đang mạnh mẽ đánh nổ áo giáp của Triệu Phong và cuộc đối thoại của hai người.
“Lâm Thần chết tiệt, ngươi đang tự tìm đường chết đấy à?”
Hiên Viên Vương Thụy tức giận không kìm nổi, “Cả Lâm gia đều sẽ bởi vì ngươi mà bị hủy diệt.”
“Chuyện gì thế?”
Lúc này Hoàng Mạnh Quốc và Long Chiến Quốc cũng vội bước vào, nghe được tiếng quát giận dữ của Hiên Viên Vương Thụy thì nghi ngờ hỏi.
“Các ngươi tự xem đi.”
Hiên Viên Vương Thụy nghiến răng nghiến lợi.
Hửm?
Bọn họ kinh ngạc tiến lên xem.
“Đáng chết!”
Đúng lúc nhìn thấy được cảnh tượng trong hình chiếu, cả hai đồng thời quát to: “Súc sinh này, ngươi chán sống rồi à?”
Long Chiến Quốc và Hoàng Mạnh Quốc nhìn hình chiếu vệ tinh, nhìn thấy Lâm Thần đã trấn áp Triệu Phong, cả giận không thôi, “Sao hắn dám làm thế?”
Kế tiếp lại nghe được bọn họ nói muốn săn giết Cố Trường Khanh.
Vẻ mặt đám người Hiên Viên Vương Thụy trầm xuống, “Cố lão bản suy đoán quả nhiên không sai, Lâm Thần này không phải thứ tốt lành gì.”
Hoàng Mạnh Quốc nhíu mày nói: “Những siêu văn nhân khác là ai? Chúng ta có cần phải liên hệ cho Cố Trường Khanh bảo hắn đừng qua đây hay không?”
“Hắn còn đang bế quan, hẳn là không qua được.”
Long Chiến Quốc cũng rất nghi hoặc, “Vì sao gần mấy tháng qua những hải thú ở các thành phố ven biển cũng không thấy đâu nữa? Chúng nó đã đi đâu?”
Hiên Viên Vương Thụy lắc đầu, “Trước tiên đừng quan tâm đến hải thú, hiện tại chuyện chúng ta phải làm là ngăn cản Cố Trường Khanh đừng qua chỗ Lâm Thần, có khi hắn đã xuất quan rồi cũng nên.”
Hoàng Mạnh Quốc trầm tư nói: “Ta cho rằng Cố Trường Khanh chưa chắc sẽ không địch lại bọn họ, thực lực hiện tại của hắn rõ như ban ngày, hơn nữa hắn bế quan lâu như vậy rồi, quỷ mới biết hiện giờ hắn đã mạnh đến mức nào.”
Long Chiến Quốc nghĩ một lát, cũng nói: “Các ngươi nói có lý, theo ta được biết Cố Trường Khanh chính là một người cực kỳ bao che cho người của mình, thủ hạ bị giết hại tàn nhẫn như thế, cho dù chúng ta có đích thân tới nơi can ngăn thì cũng không ngăn được hắn.”
“Vậy cứ xem sao đi.”
Hiên Viên Vương Thụy gật đầu, ba người cùng ngồi xuống, vẻ mặt âm trầm mà nhìn vào màn hình chiếu.
. . .
E Quốc, Thủ đô.
Phổ Cách Kinh Tư cũng đang tập trung ngồi xem một màn này.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, trên bầu trời thành phố Lạc Giang xuất hiện hai thân ảnh cực kỳ cuồng bạo, phóng thẳng về nơi có hơi thở của Triệu Phong.
Hửm?
Trên tòa nhà đổ nát, Lam Manh Manh đang chơi di động kêu lên một tiếng, sau đó đứng dậy bao phủ áo giáp lên người, giương mắt nhìn về phía xa.
Thân ảnh của Thao Thiết và Chu Tước đang điên cuồng lao về bên đây.
“Người tới không phải Cố Trường Khanh? Nhưng hai kẻ này cũng thật mạnh.”
Khuê Sơn thấy thế thì nhíu mày nói.
Đám người Lâm Thần đang âm thầm thu liễm lại khí tức nhìn thấy người tới không phải Cố Trường Khanh thì hơi nheo mắt lại.
Một thân khí thế này, xem ra người tới không phải người thường.
Oanh!
Thao Thiết và Chu Tước đồng thời hạ xuống trên tầng thượng của tòa nhà kia.
Sau khi tiến hóa lên thất giai, trên phần ngực áo giáp của Thao Thiết có thêm hai đầu ác thú Thao Thiết đang lộ ra răng nanh.
Bên ngoài áo giáp của Thao Thiết cũng có thêm một hình đồ đằng Thao Thiết vô cùng hung ác.
Tiến hóa thành áo giáp Thao Thiết Vương.
Sau khi Chu Tước tiến hóa thì sau lưng sinh ra một đôi cánh ánh sáng của Chu Tước, hình đồ đằng Chu Tước sống động như thật đang bao trùm lên phần ngực áo giáp của cô.
“Thật có dũng khí, dám ở lại chờ chúng ta qua đây!”
Ánh mắt đáng sợ của Thao Thiết nhìn chằm chằm vào đám người đang đứng trên tòa nhà, lại nhìn Triệu Phong không quá đáng ngại về tính mạng thì mới hơi thả lỏng tâm tình.
“Cố Trường Khanh không tới, ngược lại có hai tên rác rưởi tới đây, cười chết mất!”
Lam Manh Manh cười lạnh một tiếng, lấy ra chủy thủ, tiên phát chế nhân giết về phía Thao Thiết, trên áo giáp tràn ngập hơi thở nóng rực, giống như hoàng hôn buông xuống bao phủ toàn bộ không gian.
“Không biết lượng sức!”
Thao Thiết nổi giận hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nghênh chiến, thậm chí ngay cả vũ khí siêu văn cũng chưa lấy ra, lực lượng thôn phệ trên bàn tay được áo giáp bao trùm tàn sát bừa bãi, bùng nổ trên không trung trấn áp mọi thứ trước mặt.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Anh ta và Chu Tước va vào nhau.
A a a!!!
Ngay sau đó lại vang lên một tiếng hét thảm thiết.
Khi dư âm của năng lượng tản đi.
Một cảnh tượng kinh hãi xuất hiện.
Tay Thao Thiết bóp chặt cổ Lam Manh Manh, áo giáp Hạn Bạt mà cô ta mặc đã sớm bị Thao Thiết kích vỡ.
“Chỉ có chút bản lĩnh như vậy mà cũng dám ra tay với thành viên của Ma Minh ta?”
Thao Thiết nhấc cô ta lên cao, bóp cổ cô ta đến nỗi biến hình, thanh âm răng rắc rợn người vang lên.
“Ô ô ô…”
Lưu Manh Manh bị siết chặt đến nỗi hai mắt trắng dã, trong miệng không ngừng truyền ra tiếng nức nở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận