Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 8: Vạn Sự Sẵn Sàng, Chỉ Đợi Dị Biến Đến (2)

Trương Hổ rót cho Ngô Duệ nửa ly rượu vang, nhếch môi nói: “Đương nhiên là vì tận thế sắp xảy ra, chính là vào ngày mùng 1 tháng 6, ngày Quốc tế thiếu nhi sắp tới đây.”
“Cái gì?”
Ngô Duệ nghe được lời này, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ.
Trương Hổ cũng tự rót cho chính mình một ly rượu vang, đoạn nói: “Tin hay không thì tùy ngươi, dù sao ta vẫn luôn tin tưởng lời của lão đại, nếu như ngươi cũng tin thì hai ngày tới tốt nhất mang người nhà của ngươi cùng đến đây.”
“Chuyện này. . .” Ngô Duệ há mồm muốn nói.
Cố Trường Khanh nhấp một ngụm rượu vang, nhàn nhạt cắt ngang: “Không vội, ngươi có một ngày để cân nhắc.”
“Ta tin Chủ tịch.” Ngô Duệ hạ quyết tâm, “Ngày mai ta sẽ mang người nhà tới.”
Dù sao ngày mùng 1 tháng 6 cũng sắp đến rồi, nếu chuyện này là thật thì quá may mắn, nếu chỉ là tin giả thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Ngô Duệ, Cố Trường Khanh bắt đầu đi tham quan khu tránh nạn khổng lồ này.
Khu phát điện có quạt gió chuyên phát điện, tấm năng lượng mặt trời và năm vạn máy phát điện cỡ lớn, số lượng dầu mỏ dự trữ trên ba mươi vạn lít được cất giữ dưới lòng đất.
Biện pháp phòng hộ đều được bố trí đến cực hạn.
Ở rất nhiều nơi đều đào xuống dưới mặt đất sâu mấy chục mét, sau đó dùng hỗn hợp bùn đất và tấm thép hợp kim làm thành lớp bảo vệ.
Điều duy nhất cần lo lắng ở nơi này chính là lưới điện bao trùm bầu trời xuất hiện tình huống điện lực không đủ, khiến cho đám chim muông hung ác có thể xông tới.
Nơi đây còn có vài khu nhà máy, ví dụ như nhà máy may, gia công thực phẩm, sản xuất vật dụng bách hóa thường ngày…
Vật tư cung cấp sản xuất cũng đều được cất giữ ở chỗ này.
Còn có một số khu đồng ruộng, khu trồng rau quả.Nhiều loại hạt giống đã được chuẩn bị và bảo quản cẩn thận.
Về phần các loại thịt thì lúc đó chỉ cần săn giết đám quái thú biến dị là đủ. Thịt của bọn nó ngon vô cùng. Dĩ nhiên, trong khu đông lạnh cũng đã tồn trữ không ít.
Cố Trường Khanh tuần tra giám sát trong chỗ tránh nạn một vòng cũng đã đến chạng vạng tối, cơ hồ mỗi một khu yếu địa trọng tâm thì hắn đều phải tỉ mỉ kiểm tra một lượt, tổng thể mà nói thì hắn cực kỳ hài lòng.
Cẩn thận dạo qua một vòng, cuối cùng đoàn người mới đi vào trong biệt thự lớn nhất của chỗ tránh nạn.
Hôm nay là ngày 28, Ngô Duệ không ở lại mà là nhanh chóng trở về nói rõ tình hình với người nhà của hắn.
Cố Trường Khanh không định rời đi, số vàng trị giá một trăm sáu mươi tỷ đã được vận chuyển tới từ hôm qua.
Hiện tại vạn sự đều đã sẵn sàng, chỉ còn đợi tới rạng sáng ngày mùng 1 tháng 6 nữa thôi.
. . .
Phú hào giàu nhất thành phố Long Giang bỏ ra một món tiền khổng lồ chế tạo một chỗ tránh nạn cỡ lớn, các tập đoàn lớn trong nước đều chỉ coi rằng Cố Trường Khanh hẳn đang đốt tiền chỉ để giải trí.
Không một ai nghĩ đến chuyện tận thế sắp sửa diễn ra.
Ma dù Cố Trường Khanh có công khai thông báo chuyện này thì sợ là cũng chẳng có mấy người tin tưởng.
Hôm nay là ngày ngày 31 tháng 5, mười một giờ đêm.
Trong chỗ tránh nạn đèn đuốc sáng trưng nhưng lại lộ ra không khí quạnh quẽ.
Trên đài quan sát, Cố Trường Khanh đang uống trà nói chuyện phiếm với Trương Hổ.
Bầu trời đêm ánh sao lấp lánh, vầng trăng bạc treo trên cao.
Gió êm sóng lặng chẳng hề có chút điềm báo nào.
“Lão đại, ta hưng phấn quá!”
Trương Hổ uống một ngụm rượu, trong nội tâm hưng phấn khó mà nói nên lời, y đốt điếu thuốc hung hăng hít sâu một hơi.
“Thời đại trật tự sụp đổ đang bắt đầu đếm ngược rồi.”
Cố Trường Khanh lộ ra nụ cười đầy tà ý, hắn lấy ra một điếu thuốc đặt lên bên môi, Trương Hổ thấy thế vội đánh lửa cho hắn.
Trương Hổ cũng là cô nhi, năm Cố Trường Khanh mười bảy tuổi từng bị bắt cóc, là gã đã liều mạng bảo vệ cho Cố Trường Khanh.
Từ đó trở đi, Cố Trường Khanh bèn đối đãi với Trương Hổ như anh em thân thiết.
Khi đó, Trương Hổ cũng mới mười sáu tuổi, nhưng gã lại có thể vì hắn mà không thèm đếm xỉa đến tính mạng.
“Lão đại, ta chỉ tiếc là không thể kiếm được súng ống đạn được.” Trương Hổ tiếc hận nói.
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng đáp lời: “Đối với chúng ta thì thứ đó vô dụng!”
“Thật vậy ư? Khó trách lão đại không căn dặn ở phương diện này, ngược lại ngươi cho người chế tạo không ít vũ khí hợp kim lạnh.”
Trương Hổ không hề có chút hoài nghi nào đối với lời của đối phương.
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt đã đến mười một giờ năm mươi lăm phút.
Lúc này, Vương Dung bưng tới một đĩa hoa quả điểm tâm.
Chồng của bà đã nhảy lầu tự sát, trong nhà cũng chẳng còn con cái, hiện giờ Cố Trường Khanh chính là mối bận tâm duy nhất của bà.
Đoạn thời gian trước khi bà quay trở về nhà, Cố Trường Khanh cũng đã thu xếp cho bà khắc lên người một hình xăm.
Trong chỗ tránh nạn bây giờ chỉ có Ngô Duệ đầy đủ một nhà ba người, cùng với 108 anh em dưới tay Trương Hổ, tất cả bọn họ đều đã xăm hình.
“Thiếu gia, ăn chút trái cây đi! Không còn sớm nữa rồi, ngài nên nghỉ ngơi thôi.”
Vương Dung đặt đĩa trái cây bên cạnh khay trà, thấp giọng dặn dò.
Cố Trường Khanh lấy một trái nho cho vào trong miệng, nhàn nhạt nói: “Tối nay là một đêm không ngủ!”
Vương Dung không hiểu ý tứ trong lời của hắn, bà bảo: “Vậy ta đi nghỉ trước nhé?”
Cố Trường Khanh gật đầu: “Đi đi thôi!”
Vương Dung khẽ đáp một tiếng, sau đó quay người xuống lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận