Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 82: Kẻ Phạm Ma Minh, Tất Giết (1)

Kinh Đô, đại sảnh hội nghị tối cao.
Ba người Hiên Viên Vương Thụy đang xem hình ảnh bên phía tam giác Bermuda.
Một tòa di tích cổ chiếm cứ hai phần ba vùng tam giác Bermuda đột ngột xuất hiện.
Những nhân loại đang ở bên trong phạm vi xuất hiện của nó, ngay cả siêu văn nhân cũng không trốn thoát, tất cả đều bị quầng sáng năng lượng bao quanh tòa di tích cổ kia giết chết.
Tòa di tích này như là một thành phố tương lai, bị một quầng sáng năng lượng màu tím nhạt bao phủ.
Thông qua hình ảnh mà vệ tinh quay được, chỉ thấy bên trong thành phố hoàn toàn không có người sống, chỉ có rất nhiều đội quân người máy đang đi qua đi lại.
Thành phố này có hơi thở của khoa học kỹ thuật hiện đại vô cùng nồng đậm, tất cả đều là những tòa nhà cao chót vót.
Trung tâm thành phố có một tòa nhà cao ước chừng một ngàn mét, chiếm diện tích cực kỳ khổng lồ.
Bên ngoài tòa nhà có một vòng tròn sao bao phủ, phía trên vòng tròn sao đặt những loại vũ khí tầm xa mà trên địa cầu không hề tồn tại.
“Đây là cái gì, là thành phố tương lai ư?”
Hai mắt Long Chiến Quốc trợn to, tràn đầy hoảng sợ mà nhìn.
“Đây… chẳng lẽ trên tinh cầu này ngoại trừ nền văn minh của nhân loại chúng ta thì còn từng có nền văn minh khác?”
Hiên Viên Vương Thụy cũng không tin vào mắt mình.
Hoàng Mạnh Quốc dụi dụi mắt, thở dài đầy bất đắc dĩ, “Ngay cả thiên địa dị biến cũng tới rồi, dù có thêm những thứ vô lý hơn nữa thì ta cũng không cảm thấy bất ngờ.”
“Đó là…cái gì? Nửa người nửa thú?”
Lúc này, trong phạm vi vệ tinh quay được, bọn họ nhìn thấy được rất nhiều hải thú nửa người nửa thú, số lượng cực kỳ nhiều đang di chuyển về phía thành phố kia.
Từ những đặc trưng của chúng mà xem xét thì tất cả đều là hải thú.
Hiên Viên Vương Thụy do dự phỏng đoán: “Hải thú có thể biến ra hình thái nửa người rồi sao?”
Long Chiến Quốc nhíu mày, “Mặc kệ chúng nó có thể biến hay không, thành phố tương lai này có quá nhiều vấn đề, để cho người của tổ Long Vương dẫn theo mấy con gấu trúc qua đó đi.”
Ting ting ting.
Đúng lúc này, điện thoại vệ tinh trước mặt Hiên Viên Vương Thụy vang lên, hiển thị người gọi tới là Cố Trường Khanh.
Ông thấy thế thì vội vàng nghe máy: “Cố tiên sinh!”
Thanh âm lạnh nhạt thâm trầm của Cố Trường Khanh truyền tới: “Các ngươi có biết vị trí hiện tại của Lâm Thần ở đâu không?”
Hiên Viên Vương Thụy trả lời: “Biết, tên súc sinh Lâm Thần kia và hai kẻ săn giết Ma Minh của các ngươi hiện đang di chuyển tới tam giác Bermuda, cách đây không lâu vừa có một thành phố tương lai xuất hiện.”
“Có thể dùng vệ tinh chiếu ra một cái màn hình cực lớn qua đó không?”
“Có thể, Cố tiên sinh, ngươi muốn làm gì?”
“Tập trung vệ tinh vào Lâm gia ở Kinh Đô, đợi lát nữa các ngươi sẽ biết.”
“Được!”
Hiên Viên Vương Thụy đồng ý.
Ông nói xong thì Cố Trường Khanh đã cúp điện thoại.
Long Chiến Quốc cười lạnh nói: “Hắn muốn diệt cả tộc Lâm gia đây mà, súc sinh Lâm Thần kia, có lẽ chỉ khi nhìn thấy từng người, từng người thân nhất của mình chết dưới đao của Cố Trường Khanh thì mới thấy hối hận.”
“Bị thế là đáng đời, chuẩn bị đưa vệ tinh chuyển qua đó đi!” Hoàng Chiến Quốc không thấy chút đồng tình nào đối với hậu quả mà Lâm gia sắp sửa phải gánh chịu.
. . .
Trong đại sảnh, Si Mị Võng Lượng và Tiểu Đoàn Đoàn đang ngồi tại chỗ chờ đợi, Thao Thiết và Chu Tước thì đang tập trung chữa thương.
Trải qua hơn nửa giờ hấp thu tinh hạch, cuối cùng thì thương thế của Thao Thiết gần như đã hồi phục, bấy giờ anh ta đang châm một điếu thuốc, dõi mắt ra ngoài cửa lớn chờ đợi.
Sáu mươi tám thành viên Ma Minh đang ở căn cứ, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng đội mình, tất cả đều đang chờ trước cửa biệt thự.
Lâm gia là một gia tộc lớn, nếu tính tổng thêm cả số lượng người có liên quan bên ngoài thì ít nhất có hơn một trăm thành viên.
Vì thân phận của Lâm Thần nên có rất nhiều siêu văn nhân gia nhập Lâm gia, số lượng ít nhất cũng có hai, ba trăm người.
Lần này Lâm Thần đã giết huynh đệ Ma Minh của hắn, nếu không giết hết toàn bộ Lâm gia, vậy hắn sẽ không phải là Cố Trường Khanh.
Còn hai kẻ còn lại, một tên trong đó không thể nghi ngờ chính là người E Quốc có sáu cái siêu văn.
Trước tiên diệt Lâm gia, sau đó lại giết vào E Quốc.
Hắn từng nói, chỉ cần E Quốc dám ra tay với hắn, vậy quốc thổ của Long Quốc sẽ tăng lên gấp bội.
Lúc này, Cố Trường Khanh mặc một thân âu phục màu đen đi xuống, gương mặt lộ ra vẻ lãnh khốc, ánh mắt sâu thẳm hiện lên vài phần hung ác.
Tuy chưa mặc áo giáp nhưng cũng khiến cho mọi người cảm thấy tràn ngập áp bách.
“Lão bản!”
Si Mị Võng Lượng, Thao Thiết và Tiểu Đoàn Đoàn thấy hắn xuất hiện đều đồng loạt đứng dậy.
Thương thế của Chu Tước quá nặng, vẫn còn đang hấp thu tinh hạch để chữa thương.
Cố Trường Khanh gật nhẹ đầu với bọn họ, sau đó đi đến trước sô pha, nhìn Triệu Phong đã lâm vào hôn mê.
Thao Thiết thấp giọng hỏi: “Lão bản, Triệu Phong còn có thể cứu không?”
“Không đáng ngại, chỉ cần tìm kiếm cho hắn một cái siêu văn khác là hắn có thể tỉnh lại.”
Cố Trường Khanh sử dụng tinh thần lực mênh mông của mình tra xét một lần, sau đó đi ra bên ngoài.
Thao Thiết và Tiểu Đoàn Đoàn lập tức đi theo phía sau.
Còn Si Mị Võng Lượng thì hóa thành làn khói đen ẩn mình vào hư không.
“Lão bản!”
Trên khoảng đất trống bên ngoài biệt thự, lấy Ngô Duệ và Vương Dung cầm đầu, lúc này đã tụ tập sáu mươi tám thành viên của Ma Minh.
Cho dù là nam hay nữ cũng đều mặc tây trang màu đen, dáng đứng thẳng tắp, thấy lão bản đi ra thì cùng nhau hô lớn.
Bạn tốt của Lâm Nguyệt Dao là Tần Vũ Phỉ cũng ở đây.
Ánh mắt Cố Trường Khanh âm trầm, đảo qua sáu mươi tám người trước mắt, thong thả mở miệng:
“Các vị, ta không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, chỉ muốn nói một câu, kẻ xâm phạm tới người Ma Minh ta, bất kể có thân phận gì, ta cũng sẽ giết cả nhà hắn!”
“Kẻ phạm Ma Minh ta, giết!”
Vẻ mặt mọi người trở nên trang nghiêm, lộ ra sát khí gào lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận