Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 85: Trực Tiếp Phô Bày Thực Lực Long Quốc, Một Màn Thị Uy Lòng Người

Tam giác Bermuda, di tích cổ, nó mới chỉ hiện thế khoảng mấy giờ đồng hồ nhưng bên ngoài lối vào của di tích đã tập trung rất nhiều siêu văn nhân đến từ các quốc gia khác nhau.
Lối vào đầu tiên là những sinh vật dưới biển nửa người nửa thú.
Lối vào thứ hai đa số là siêu văn nhân của Anh Đào Quốc, Bổng Tử Quốc, người tiến hóa của E Quốc, Long Quốc,...
Lối vào thứ ba là các cường giả của Y Quốc, F Quốc, D Quốc.
Đương nhiên vẫn còn không ít siêu văn nhân của các quốc gia nhỏ cũng cố gắng chen chân tới, thật sự là đông đúc vô cùng.
Bên ngoài lối vào thứ hai lúc này tụ tập ít nhất cũng phải hơn một vạn siêu văn nhân.
“Đây là một tòa thành di tích cổ hay là một thành phố tương lai?”
“Quá thần bí rồi, nơi chốn đều tràn ngập phong cách khoa học kỹ thuật, không biết còn đi trước chúng ta bao nhiêu năm.”
“Bên trong thành phố vậy mà còn có cả quân đội người máy đi lại, tòa thành này rốt cuộc đến từ đâu?”
Từ khắp các ngọn núi, mặt đất, bầu trời, nơi nơi đều có những ánh mắt đánh giá phóng tới tòa thành di tích cổ giống như một thành phố tương lai ấy, ai ai cũng đang xôn xao nghị luận.
Trên một ngọn núi cao, ba người Lâm Thần, Phổ Cách Đản Tư và Bạch Tinh đang đứng chăm chú quan sát.
“Hay cho một thành phố khoa học kỹ thuật, nếu có thể chiếm được nó để trở thành thành chủ thì không còn gì bằng.” Ánh mắt Lâm Thần lóe sáng, tham vọng nói.
Bạch Tinh cũng có ý nghĩ này, “Quả thật khiến cho người ta động tâm, không biết đây có phải một tòa thành vô chủ hay không.”
Tòa thành này có lẽ đã vượt lên dẫn trước nhân loại đến cả mấy ngàn năm.
Ai lại không động tâm, ai mà không muốn trở thành chủ nhân của tòa thành này?
Phổ Cách Đản Tư nhíu mày nói: “Không biết tấm màng năng lượng bao phủ xung quanh tòa thành lúc nào mới biến mất, sớm biết không thể tiến vào thì chúng ta đã đi truy sát đám người Ma Minh rồi.”
Lúc đến cứ cho rằng có thể trực tiếp tiến vào, không ngờ ngay cả cửa vào cũng chẳng thể chạm tới, cả đám người đều bị ngăn lại bên ngoài một quầng sáng năng lượng màu tím.
Điều này khiến bọn họ vô cùng buồn bực.
Rống!
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng gầm hung hăng truyền tới.
“Cái gì thế?”
Những người đang ở lối vào số hai nghe thấy thanh âm đều quay đầu nhìn lại.
“Đó là… gấu trúc của Long Quốc?”
Đúng lúc nhìn thấy ba con cự thú cao năm, sáu trăm mét, trên người là hai màu đen trắng, đang dẫm lên mặt đất mà đến.
Không, trong đó có một con gấu trúc có hai màu nâu trắng, dường như màu sắc đã bị phai đi.
Những người có mặt ở hiện trường đều bị khí thế của chúng nó làm cho kinh sợ.
Ba mươi thành viên của tổ Long Vương mặc áo giáp Long Ảnh dẫn theo ba con gấu trúc bát giai xuất hiện.
Lần lượt là Thất Tử, A Bảo, Bàn Đại Hải.
Sức hấp dẫn của tòa thành này đối với các quốc gia trên thế giới thật sự quá lớn.
Những bí mật được ẩn chứa bên trong có thể sẽ rất kinh người.
Biết được tin tức, các quốc gia đều ngay lập tức phái ra các vị siêu văn nhân mạnh nhất của mình tới đây.
Có thể nhanh chóng đuổi tới như thế đều là những người cực mạnh của các quốc gia, hết thảy đều sở hữu áo giáp siêu văn cường đại.
. . .
“Lão sư, tòa thành này có lai lịch thế nào?”
Ở trong một góc tối bí mật, người mặc áo choàng đen thần bí và Tô Ấu Vi cũng đang chăm chú quan sát khu vực thần bí nơi xa.
Sau khi Tô Ấu Vi đặt Trấn Hồn Ấn vào trong cơ thể của Cố Nghiên Nghiên, cô ta đã lẳng lặng thu dọn đồ rời khỏi Lâm gia, đi theo người áo choàng đen đến đây.
“Lai lịch của nó không nhỏ.”
Người áo choàng đen không nhiều lời, thấp giọng lẩm bẩm: “Không ngờ sau khi phong ấn của Tổ Tinh được gỡ bỏ, nó lại có thể lộ thế nhanh như vậy, thật thú vị.”
Nghe lời đối phương nói, Tô Ấu Vi tự nhủ hẳn là mình đã ôm đúng đùi rồi.
Thân phận của người này tuyệt đối không đơn giản.
. . .
Khu vực tổ Long Vương đang dừng chân.
Người dẫn đầu liếc mắt nhìn toàn trường một cái, sau đó lấy ra một trang thiết bị trình chiếu có thể kết nối với vệ tinh rồi mở ra.
Sau khi tín hiệu trong tay người này được khởi động, vệ tinh lớn nhất của Long Quốc đã chuyển hướng tới đây, rất nhanh, một chùm sáng đã chiếu thẳng tới.
Vù!
Tia sáng đó chỉ trong vài giây đã biến thành một bức màn chiếu ánh sáng khổng lồ phía trên lối vào số hai.
Hửm?
Những siêu văn nhân ở đây thấy một màn như vậy thì đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Cảnh tượng bên trong màn chiếu ánh sáng chính là tại quảng trường trong khu biệt thự của Lâm gia tại Kinh Đô.
“Đây là cái gì?”
“Đây là hình ảnh vệ tinh của Long Quốc chiếu lên sao?”
“Oa! Người đang ngồi trên vương tọa trên không trung kia là ai? Thật khí phách!”
“Ai biết có chuyện gì đây không? Người đàn ông ngồi trên vương tọa kia hình như đang muốn diệt tộc của ai đó, sao Long Quốc lại mang chuyện nội bộ thế này chiếu lên đây?”
Siêu văn nhân ở hiện trường đều tò mò nhìn lên cảnh tượng trong hình chiếu, mới nhìn một cái đã bị hấp dẫn bởi thân ảnh đang nghiêng người dựa vào Tu La Vương Tọa kia.
Tại hiện trường vang lên tiếng xôn xao nghị luận không nhỏ.
“Đây… lão sư, ngài thật đúng là thần cơ diệu toán!”
Tô Ấu Vi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn, nếu không có người áo choàng đen này xuất hiện thì bây giờ cô chính là một trong những người đang bị bắt quỳ ở ngoại sảnh Lâm gia.
Cô ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Người mặc áo choàng đen nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh đang ngồi trên Tu La Vương Tọa, trong mắt có ánh lửa nóng rực lóe lên, thấp giọng cảm khái: “Áo giáp thật đẹp, thật khí phách…”
Cùng lúc đó, nơi xa, Lâm Thần nhìn thấy hình ảnh trong màn chiếu thì phẫn nộ đến nỗi cả người run rẩy, hai mắt đỏ sậm, hằn lên các tia máu đáng sợ.
Cậu ta gấp gáp thúc giục: “Hai vị, hiện tại là thời cơ tốt nhất để giết chết Cố Trường Khanh, thấy thế nào?”
Phổ Cách Đản Tư gạt đi: “Lâm huynh đệ, ta cảm thấy hiện tại không phải là lúc thích hợp để ra tay.”
Nghe đối phương từ chối, hai mắt Lâm Thần nheo lại, bất giác lộ ra sát ý, “Đã nói là cùng nhau hợp tác, thế mà chưa lâm trận ngươi lại muốn từ bỏ?”
Bạch Tinh cũng hùa vào: “Phổ Cách Đản Tư, ngươi sợ rồi?”
Lúc gã chứng kiến Thao Thiết giết muội muội của mình thì lửa giận đã vọt thẳng lên tận não. Hiện giờ nếu có thể nhân cơ hội này để kéo theo Phổ Cách Đản Tư và Lâm Thần cùng ra tay xử lý Cố Trường Khanh và Ma Minh thì không còn gì tốt hơn.
Phổ Cách Đản Tư thấp giọng giải thích: “Không phải ta sợ Cố Trường Khanh, ta chỉ là e ngại khi chúng ta vừa quay lại Long Quốc thì tòa thành này lại mở ra, thế thì xem như chúng ta mất đi cơ hội xâm nhập tầm bảo rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận